NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn - Chương 196

  1. Home
  2. Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
  3. Chương 196
Prev
Next

Lăng Thiên Đình còn định hỏi kỹ hơn, nhưng Lộ Tu Hàm đã đi tới: “Phượng Khê, chúc mừng ngươi thành công đột phá Trúc Cơ! Trước kia ta có lỗi với ngươi, trong nhẫn trữ vật này có mười vạn linh thạch, là tấm lòng của ta, mong ngươi nhận lấy.”
Dứt lời, Lộ Tu Hàm lấy ra một chiếc nhẫn trữ vật, rồi đưa cho Phượng Khê.
Hắn ta cảm thấy chắc chắn Phượng Khê sẽ nhận cho xem, bởi nàng là kẻ tham tiền.
Nhưng nàng lại không lấy.
“Ân oán giữa hai chúng ta không phải chuyện mười vạn linh thạch có thể giải quyết, ngươi đưa ta một trăm vạn thì ta còn suy xét.”
Lộ Tu Hàm: “…”
“Bây giờ trong tay ta chỉ có mười vạn thôi. Chín mươi vạn còn lại, chờ ta gom đủ rồi sẽ đưa ngươi sau.”
Phượng Khê gật đầu: “Vậy được, ngươi viết cho ta tờ giấy nợ đi!”
Lộ Tu Hàm: “…”
Hắn ta cố kiềm chế cơn tức, viết giấy nợ cho Phượng Khê.
Phượng Khê nhận giấy nợ, đọc kỹ một lượt từ đầu đến cuối, rồi nói với Mục Tử Hoài: “Mục sư huynh, nhờ huynh đứng ra làm chứng nhé.”
Mục Tử Hoài: “…”
Chuyện này đâu có liên quan đến hắn ta? Mắc mớ gì bắt hắn ta đứng ra làm chứng?
Nhưng ở trước mặt nhiều người thế này, hắn ta không tiện từ chối, bởi Lộ Tu Hàm là sư đệ của hắn ta kia mà. Thế nên hắn ta chỉ đành ký tên, ấn dấu vân tay.
Thấy Phượng Khê đã cất kỹ giấy nợ, Lộ Tu Hàm lại đưa nhẫn trữ vật cho nàng: “Ngươi cầm trước mười vạn này đi.”
Phượng Khê cười tủm tỉm nhận lấy, rồi đưa cho Mục Tử Hoài.
“Mục sư huynh, huynh là người làm chứng, huynh giúp muội kiểm kê đi.”
Mục Tử Hoài gật đầu: “Được.”
Sắc mặt Lộ Tu Hàm tái đi, vội giật lấy nhẫn trữ vật.
Hắn ta lạnh giọng nói: “Phượng Khê, ta đã hạ mình nhận lỗi với ngươi, nhưng ngươi lại cứ vẽ chuyện, ta thấy ngươi căn bản không có ý định hòa giải với ta. Nếu đã vậy, coi như ta chưa từng nói gì.”
Phượng Khê cong môi: “Là ta không có ý định hòa giải, hay là trong nhẫn trữ vật của ngươi có điều mờ ám?”
“Lộ Tu Hàm, ta thắc mắc lắm nhé, tốt xấu gì ngươi cũng là đệ tử của Hỗn Nguyên Tông, sao ngươi chẳng có chút đầu óc gì thế? Cái bẫy rõ ràng như thế, ngươi tưởng ta sẽ nhảy vào ư? Hay là ngươi cảm thấy ta cũng ngu như ngươi?”
“Nếu không phải hiện tại mọi người cùng gặp nạn, không nên vì một cục cứt chuột là ngươi mà làm hỏng hòa khí của mọi người, thì ta đã làm thịt ngươi rồi!”
Sắc mặt Lộ Tu Hàm tái xanh: “Ngươi bôi nhọ! Ngươi vu khống ta!”
Phượng Khê cười lạnh: “Thế à? Vậy ngươi có dám để Mục sư huynh mở nhẫn trữ vật trước mặt mọi người không? Nếu huynh ấy bình yên vô sự, ta sẽ cúi đầu nhận lỗi với ngươi, thậm chí dập đầu lạy ngươi một cái cũng được.”
Mục Tử Hoài: “…”
Hai người xích mích thì kệ hai người, mắc mớ gì cứ kéo hắn ta vào thế?
Nói thật, hắn ta cũng cảm thấy suy đoán của Phượng Khê là đúng, bởi biển hiện của Lộ Tu Hàm đã chứng minh hết thảy.
Chột dạ, thẹn quá hóa giận, biểu hiện cực kỳ rõ ràng.
Sắc mặt Lộ Tu Hàm hết xanh lại trắng, cuối cùng hắn ta nghiến răng nói: “Ta lười cãi cọ vô nghĩa với ngươi, ngươi thích nói gì thì nói, ta không thẹn với lương tâm.”
Phượng Khê cười lạnh: “Lộ Tu Hàm, nếu ta đoán không sai, ý tưởng lần này lại do Thẩm Chỉ Lan bày cho ngươi đúng không? Đương nhiên, nàng ta sẽ không thẳng thừng bảo ngươi tới hại ta, mà nói xa nói gần để ám chỉ ngươi chứ gì!”
“Chậc chậc, ngươi cũng không nghĩ kỹ lại xem, nếu ta thật sự trúng chiêu, ngươi sẽ thoát khỏi hiềm khi chắc? Mọi người đều biết ngươi đưa đồ cho ta, nếu ta xảy ra chuyện, ngươi chính là người bị nghi ngờ đầu tiên.”
“Đến lúc đó, mọi chuyện bại lộ, dù ngươi có khai Thẩm Chỉ Lan ra, thì nàng ta cũng sẽ nói là đưa cho ngươi để tự vệ, chứ đâu bảo ngươi hại người. Cuối cùng chỉ có ngươi cõng nồi thôi!”
“Ngươi có thể ngu đến mức này, cũng không dễ dàng gì.”
“Ngươi nhìn Mục sư huynh của ngươi mà xem, tuy huynh ấy cũng cảm thấy Thẩm Chỉ Lan không tệ, nhưng người ta sẽ không làm mấy chuyện ngu ngốc thế này. Còn Tần sư huynh của ta nữa, cùng lắm cũng chỉ mỏi mắt mong chờ Thẩm Chỉ Lan thôi, chứ tuyệt đối không làm đao cho người ta lợi dụng.”
“Chỉ có đồ ngu nhà ngươi, cam tâm tình nguyện làm quân cờ cho người ta, còn ngu hơn heo nữa!”
Mục Tử Hoài: “…”
Tần Thời Phong: “…”
Muội mắng Lộ Tu Hàm thì mắng, cớ gì phải liên lụy đến bọn ta?
Nhưng, việc này thật sự có liên quan đến Thẩm Chỉ Lan ư?
Nàng ta sẽ làm ra loại chuyện này ư?
Sắc mặt Lộ Tu Hàm tím tái vì tức.
Hắn ta gọi linh kiếm ra: “Phượng Khê, ngươi c.h.ế.t chắc rồi!”
Giang Tịch và Quân Văn định chạy tới ngăn cản, nhưng Phượng Khê giơ tay ra hiệu cho họ dừng lại: “Đây là chuyện giữa muội và hắn ta, các huynh đừng nhúng tay.”
Hai người Giang Tịch bèn đứng yên.
Dù sao thì người chịu thiệt chắc chắn không phải tiểu sư muội.
Lộ Tu Hàm đã thích tự tìm đường c.h.ế.t như vậy thì kệ hắn ta thôi.

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 196"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com