NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Novel Info

Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn - Chương 197

  1. Home
  2. Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
  3. Chương 197
Prev
Novel Info

Hai người Giang Tịch có thể mặc kệ Lộ Tu Hàm, nhưng Mục Tử Hoài thì không: “Nhị sư đệ, đệ đừng làm bậy. Có chuyện gì chờ chúng ta ra ngoài rồi nói sau.”

Lộ Tu Hàm đâu chịu nghe lời, hắn ta cười lạnh: “Sao hả? Bây giờ huynh cũng muốn nói đỡ cho tiện nhân Phượng Khê này ư? Nếu huynh vẫn còn là sư huynh của đệ, thì tránh ra!”

Phượng Khê chậm rãi lên tiếng: “Mục sư huynh, huynh đừng cản hắn ta, vừa hay ta đang ngứa tay, lấy hắn ta ra luyện tập chút vậy.”

“Nhưng mà ta ra tay không biết nặng nhẹ, nếu chơi c.h.ế.t hắn ta, hoặc khiến hắn ta tàn phế, huynh nhớ đừng trách ta nhé.”

Nhân lúc Mục Tử Hoài ngẩn người, Lộ Tu Hàm đẩy hắn ta ra, rồi bổ kiếm về phía Phượng Khê.

Phượng Khê cười lạnh, trực tiếp tung tuyệt chiêu.

Nàng làm gì có thời gian mà lãng phí với đồ ngốc này, đương nhiên là phải tốc chiến tốc thắng rồi.

Chữ “quỳ” từ trên trời giáng xuống, nhanh chóng tách thành mười ba nét, đồng thời lao về phía Lộ Tu Hàm.

Lộ Tu Hàm nằm mơ cũng không ngờ rằng vừa bắt đầu Phượng Khê đã tung tuyệt chiêu, hơn nữa còn là một tuyệt chiêu kỳ quái thế này, nên trong lúc nhất thời có hơi luống cuống tay chân.

Chẳng qua, cuối cùng hắn ta vẫn né được.

Hắn ta nở một nụ cười dữ tợn: “Phượng Khê, ngươi đã dùng tuyệt chiêu rồi, ta sẽ mở to mắt ra xem ngươi còn thủ đoạn gì nữa.”

Sau đó, hắn ta thấy Phượng Khê lại tung thêm một chữ “quỳ” nữa.

Lộ Tu Hàm: “…”

Sở dĩ tu vi hắn ta tăng tiến là nhờ có đan dược thúc đẩy, chứ không phải nhờ tu luyện, nên mới đến chữ “quỳ” thứ tư, hai đầu gối hắn ta đã bị nét chữ xuyên thủng, quỳ rạp trên mặt đất.

Phượng Khê thả mấy con yêu thú Kim Đan kia ra.

Nàng hếch cằm: “Các ngươi ăn hắn ta đi!”

Bầy yêu thú Kim Đan đưa mắt nhìn nhau, nàng có ý gì?

Bảo chúng ăn đồng đạo của nàng á?

Nàng điên rồi à?

Bởi không quá chắc chắn, nên chúng không dám nhúc nhích.

Lúc này, Phượng Khê nhìn về phía mấy người Mục Tử Hoài: “Tên xui xẻo Lộ Tu Hàm gặp phải bầy yêu thú Kim Đan, nên mới mất mạng. Các huynh cảm thấy có vấn đề gì không?”

Mấy người Mục Tử Hoài vẫn chưa kịp hồi phục tinh thần từ một chuỗi tuyệt chiêu của Phượng Khê, thì đã bị hành động thả yêu thú Kim Đan của nàng dọa sợ.

Giờ nghe thấy lời nàng nói, vẻ mặt họ lại càng đờ dẫn, tràn ngập vẻ khó tin.

Nàng có ý gì?

Nàng muốn mượn danh nghĩa yêu thú để g.i.ế.t Lộ Tu Hàm ư?

Mục Tử Hoài cố bình tĩnh lại: “Phượng Khê, đúng là Lộ Tu Hàm có sai, nhưng dẫu sao đệ ấy cũng là đệ tử thân truyền của Hỗn Nguyên Tông bọn ta. Về công hay về tư, ta đều không thể trơ mắt làm ngơ.”

“Thế này đi, ta cam đoan với ngươi, sau khi thoát khỏi rừng Sương Mù, ta sẽ báo cáo toàn bộ đầu đuôi của chuyện này cho sư phụ, để sư phụ lấy lại công bằng cho ngươi. Ngươi thấy có được không?”

Ba người Mạc Tu Viễn cũng góp lời cầu xin.

Dù bình thường quan hệ của họ và Lộ Tu Hàm không được hòa thuận cho lắm, nhưng họ không thể làm ra loại chuyện thấy c.h.ế.t không cứu này được.

Vẻ mặt Phượng Khê trầm xuống: “Ta có thể nể mặt các huynh, nhưng ta sợ hắn nửa đường quấy rối.”

“Thế này đi, mỗi người các huynh đ.â.m hắn một nhát kiếm, để hắn không còn sức gây chuyện nữa, thì ta sẽ tha cho hắn.”

Mục Tử Hoài cau mày: “Phượng Khê, ngươi đừng quá đáng.”

Phượng Khê cười đáp: “Nếu ngươi cảm thấy ta quá đáng, vậy để mấy con yêu thú kia nói lý với các ngươi nhé?”

Bầy yêu thú Kim Đan vừa nghe Phượng Khê nhắc đến mình, chúng lập tức rống giận: “Rống… rống… rống.”

Ngay cả chúng cũng bị nàng bắt nạt đến mức này, tên kia còn không biết điều cứ lải nhải mãi.

Mau quỳ xuống! Mau nhận sai đi!

Để chúng khỏi phải tốn công.

Vẻ mặt Mục Tử Hoài trầm xuống, sau khi suy xét kỹ càng, hắn ta chỉ đành gật đầu đồng ý.

Hắn ta đã nhìn ra, người của Ngự Thú Môn và Vạn Kiếm Tông đều đứng về phía Huyền Thiên Tông.

Nếu hắn ta không đồng ý, người của Hỗn Nguyên Tông sẽ bị cô lập, rất có thể không thể thoát khỏi rừng Sương Mù.

Đến lúc đó, chẳng những Lộ Tu Hàm không sống được, mà mấy người hắn ta cũng mất mạng theo.

Còn nếu làm theo lời Phượng Khê nói, thì nhiều nhất cũng chỉ mỗi mình Lộ Tu Hàm chịu chút đau khổ thôi.

Vả lại, việc này quả thật do Lộ Tu Hàm tự tìm, có thế nào cũng là đáng đời!

Mục Tử Hoài nói với Lộ Tu Hàm: “Nhị sư đệ, tình thế bắt buộc, hi vọng đệ có thể hiểu. Xin lỗi!”

Dứt lời, hắn ta đ.â.m một nhát kiếm vào vai phải của Lộ Tu Hàm.

Ngày thường mấy người Mạc Tu Viễn nhìn Lộ Tu Hàm không vừa mắt, nên đ.â.m ác hơn Mục Tử Hoài nhiều.

Lộ Tu Hàm vừa đau vừa tức, hắn ta hộc ra một ngụm m.á.u, rồi ngất đi.

Phượng Khê bảo Mục Tử Hoài giam linh lực hắn ta lại, trói chặt rồi ném lên lưng con Sư Tử Khát M.á.u.

Sư Tử Khát M.á.u tỏ vẻ không vui, khi đi đường nó cố ý nhảy tưng tửng, khiến Lộ Tu Hoài hộc thêm mấy ngụm m.á.u nữa.

Đám người Mục Tử Hoài vờ như không thấy.

Bây giờ họ không quan tâm được nhiều như thế, có thể giữ lại mạng hắn ta đã là tốt lắm rồi.

Prev
Novel Info

Comments for chapter "Chương 197"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com