Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn - Chương 217
Vẻ mặt Tiêu Bách Đạo hiện rõ sự kinh ngạc.
Rõ ràng ông không ngờ Phượng Khê lại biết những chuyện này.
Bởi có rất ít người nhắc đến chuyện của lớp đệ tử thân truyền trước đó.
Nói đúng hơn là, tông môn từng ban lệnh cấm, nghiêm cấm mọi người bàn tán chuyện này.
Uổng công ông tin tưởng Hải trưởng lão là người kín miệng, chẳng ngờ nó còn lỏng hơn chun quần nữa.
Còn chẳng đáng tin bằng lão ngũ.
Nhưng, lời nói của Phượng Khê khiến ông cực kỳ xúc động.
Đúng là họ bị vẫn bị ám ảnh bởi cảnh tượng lớp đệ tử thân truyền trước đó bị diệt sạch, nên mới bớt đi đôi phần nghiêm khắc, thêm đôi phần cưng chiều lứa đệ tử hiện tại.
Lấy cuộc thí luyện ở rừng Sương Mù làm ví dụ, nếu người tiến vào là lứa đệ tử thân truyền trước đó, thì làm gì có chuyện bốn chưởng môn đích thân tọa trấn bên ngoài.
Sống được thì sống, không sống được là do không có bản lĩnh.
Có lẽ tiểu đồ đệ nói đúng, sự bảo bọc quá mức không phải giúp chúng, mà đang hại chúng.
Bởi tương lai chúng sẽ phải một mình gánh vác một phương, những lão già như họ đâu thể luôn ở cạnh bao bọc chúng cả đời.
Tiêu Bách Đạo suy nghĩ một lúc lâu rồi mới nói: “Con cứ yên tâm tu luyện đi, để vi sư bàn bạc với ba chưởng môn khác đã.”
Thấy cảm xúc của sư phụ thoáng trầm xuống, Phượng Khê bèn nghĩ cách chọc ông vui.
Ừm, cách của nàng là đóng bùa!
Nàng vốn không định khoe khoang đâu, nhưng để sư phụ vui hơn, nàng chỉ đành khoe một chút.
Quả nhiên, Tiêu Bách Đạo lập tức ném hết mọi sầu lo muộn phiền ban nãy ra sau đầu.
Đôi mắt ông trợn tròn đến độ suýt thì lồi ra đến nơi.
Có nằm mơ ông cũng không ngờ rằng, còn có thể “vẽ” bùa bằng cách này!
Phượng Khê hào phóng lấy ra sáu bao tải to đùng: “Sư phụ, đây đều là bùa chú do con vẽ. Tuy chỉ là bùa chú cấp Huyền và cấp Địa, nhưng cũng có thể bán được mấy trăm vạn linh thạch. Ngài nhận trước đi, chờ đến khi thiếu tiền thì mang đi bán. Đợi con bồi dưỡng được Nhị sư huynh nối nghiệp, thì chúng ta sẽ không lo thiếu bùa chú nữa. Về sau hai sư đồ ta ăn sung mặc sướng, sống cuộc sống tựa thần tiên.”
Khóe miệng Tiêu Bách Đạo sắp kéo đến tận mang tai.
“Được! Được! Vậy con bảo lão nhị học mau chút, sư đồ ta sẽ ngồi chờ đếm tiền.”
Bùi Chu đã thức trắng mấy đêm để nghiên cứu cách đóng bùa, không hiểu sao chợt cảm thấy lạnh sống lưng. Huynh ấy cũng không nghĩ nhiều, chỉ vội vàng khoác thêm một chiếc áo, rồi tiếp tục công trình nghiên cứu.
Tiểu sư muội có thể thành công, chẳng có lý gì huynh ấy lại không làm được!
Nếu có, thì là do huynh ấy không đủ nỗ lực.
Đóng! Đóng! Đóng nè!
Chỉ cần không c.h.ế.t, huynh ấy sẽ liều mạng đóng.
Bên kia, Tiêu Bách Đạo bảo Phượng Khê về trước, ông sẽ suy nghĩ thêm về đề nghị của nàng.
Trong lúc nhất thời, ông cũng không nói rõ cảm xúc trong lòng mình: vừa vui vẻ, vừa tự hào, tất nhiên là xen lẫn cả sự lo lắng.
Lo tiểu đồ đệ lại bước lên vết xe đổ của lứa đệ tử thân truyền trước đó.
Ông thở dài, rồi truyền tin cho ba người Bách Lý Mộ Trần.
Ông cũng không giấu diếm, mà thuật lại chi tiết những lời Phượng Khê nói, muốn nghe ý kiến của ba người kia.
Mãi một lúc lâu sau, ba người mới lục tục trả lời.
Đều là một tiếng thở dài.
Họ biết chứ, biết bản thân đang quá bảo bọc nhóm đệ tử thân truyền, sợ chúng xảy ra điều gì bất trắc.
Cũng chính vì nguyên nhân này nên Bách Lý Mộ Trần mới có thể bao dung, tha thứ cho Thẩm Chỉ Lan hết lần này đến lần khác như thế. Bởi mỗi đệ tử thân truyền đều là hi vọng của tông môn, nhất là những đệ tử có thiên phú cao.
Nhưng Phượng Khê nói đúng, cây non không trải qua giông bão, sao có thể trở thành đại thụ che trời?
Đã đến lúc họ buông tay rồi.
Sau khi bàn bạc, bốn người cảm thấy ý tưởng phái đệ tử thân truyền đi sứ Yểm tộc là một ý tưởng hay, một mũi tên trúng nhiều đích.
Đương nhiên, để đảm bảo an toàn, tất nhiên là họ sẽ không phái toàn bộ đệ tử thân truyền qua đó.
Cuối cùng họ quyết định, mỗi tông môn cử ra hai người.
Hỗn Nguyên Tông cử Mục Tử Hoài và Mạc Tu Viễn. Vạn Kiếm Tông cử Lăng Thiên Đình và Liễu Thiếu Bạch. Ngự Thú Môn cử Tần Thời Phong và Hình Vu. Huyền Thiên Tông cử Giang Tịch và Phượng Khê.
Mỗi tông môn còn cử thêm một trưởng lão đi cùng.
Hỗn Nguyên Tông cử Cổ trưởng lão am hiểu trận pháp. Vạn Kiếm Tông cử Kim trưởng lão am hiểu kiếm pháp. Ngự Thú Môn cử Hồng trưởng lão am hiểu ngự thú, còn Huyền Thiên Tông cử… Hải trưởng lão.
Tiêu Bách Đạo thầm nói: ngươi thích lắm lời đúng không? Chuyến này ta cho ngươi nói đủ!
Hải trưởng lão nhất thời quên cảnh giác, bị Phượng Khê “lừa” nên lỡ miệng: “…”
Nhớ trước đây ông ấy là trưởng lão trông coi Tàng Thư Các, trầm mặc kiệm lời biết bao. Ấy thế mà giờ đây ông ấy lại trở thành người dẫn đoàn đại diện Nhân tộc đi sứ Yểm tộc.
Nguyên nhân thúc đẩy sự thay đổi nghiêng trời lệch đất này, là do ông ấy lỡ nghe vài câu nịnh hót, phiêu quên lối về.
—
Sau khi tin tức được công bố, Huyền Thiên Tông náo loạn không thôi.
Quân Văn la lối, khóc lóc, lăn lộn đủ kiểu đòi theo.
Cảnh Viêm lạnh mặt quỳ gối trước cửa viện Tiêu Bách Đạo.
Bùi Chu vác gương mặt trắng bệch, đóng bùa lên cửa sổ phòng Tiêu Bách Đạo.
Tiểu sư muội đi đâu, họ đi đó!
Muốn bỏ họ lại để bỏ trốn cùng Đại sư huynh ư?
Đừng mơ!