Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn - Chương 218
Tiêu Bách Đạo: “…”
Con mẹ nó, mấy đứa bàn nhau tạo phải đúng không?
Kết quả cuối cùng là Tiêu Bách Đạo không đấu lại họ, chỉ đành đồng ý.
Ông nghiến răng nghiến lợi nói: “Nếu các con xảy ra bất trắc gì ở Yểm tộc, vi sư sẽ đến Yểm tộc rồi tự bạo. Sư đồ ta cùng c.h.ế.t!”
Quân Văn nhe răng cười nịnh: “Sư phụ, ngài yên tâm, có tiểu sư muội ở đây, bọn con đảm bảo sẽ bình an trở về, biết đâu còn mang theo chút đồ tốt từ Yểm tộc về ấy chứ! Thế nên, ngài phải sống cho tốt, nhất định phải sống lâu hơn Huyền Quy vạn năm kia!”
Tiêu Bách Đạo lập tức vung chân đá hắn bay ra ngoài.
Đồ chó này!
Dám so sánh sư phụ với một con rùa!
Tuy ngoài mặt ông cau có thế thôi, nhưng thật ra trong lòng ông vui lắm.
Ông biết mấy người Quân Văn sợ Giang Tịch và Phượng Khê gặp nguy hiểm ở Yểm tộc, nên mới khăng khăng đòi theo cùng.
Thân là sư phụ, ông rất vui khi thấy các đồ đệ đoàn kết như thế.
Đối với chuyện Huyền Thiên Tông cử nhiều thêm ba người, mấy người Bách Lý Mộ Trần chẳng có ý kiến gì cả.
Bởi sứ đoàn càng đông càng tốt mà.
Kết quả, đồ đệ của họ nghe tin cũng ầm ĩ đòi theo.
Khổ nỗi mấy người đó không giỏi gây rối như ba người Quân Văn, nên đều bị đàn áp.
Phượng Khê đang bắt đầu chuẩn bị cho việc đi sứ Yểm tộc.
Ớt bột, tiêu xay, sợi sắt đen, đủ loại đan dược thất đức và ba bao tải bùa chú.
Đúng rồi, ngoài ra còn mang thêm năm mươi vạn tờ giấy vẽ bùa và ba mươi thùng mực vẽ bùa mà nàng mới mua nữa.
Yểm tộc, run rẩy đi!
Ta – Phượng Khê, tới rồi đây!
Ngoài việc chuẩn bị vật tư, Phượng Khê còn không quên cứu vãn độ hảo cảm của Hải trưởng lão.
Vừa thấy nàng đến, Hải trưởng lão đã phồng râu trợn mắt, chỉ thiếu điều đuổi nàng cút nữa thôi.
Phượng Khê vờ như không nhận ra thái độ của ông ấy, cười tủm tỉm hỏi: “Hải trưởng lão, chắc ngài vẫn chưa biết gì đâu nhỉ? Bây giờ trên dưới tông ta đều đang khen ngài đó! Lần đầu tiên đi sứ Yểm tộc nguy hiểm trùng trùng, chỉ mỗi ngài là can đảm dám gánh vách trọng trách này.”
“Tuy con biết ngài vẫn luôn muốn lùi về sau, làm anh hùng vô danh, không để bụng mấy cái danh tiếng hão huyền đó. Nhưng bây giờ Nhân tộc đang ở thời khắc sống còn, ngài nhất định phải xông pha phía trước…”
Hải trưởng lão vốn đang nổi giận đùng đùng, nay đã yên lặng rót linh trà cho Phượng Khê.
Thôi được rồi!
Vì Nhân tộc, vì Huyền Thiên Tông, ông ấy đành gánh lấy cái danh tiếng hão huyền này vậy.
—
Hôm nay đến ngày sứ đoàn xuất phát.
Tiêu Bách Đạo dẫn đầu nhóm “lãnh đạo cấp cao”, đích thân đưa họ ra tận cổng tông môn.
Phượng Khê thành thạo quỳ lạy tổ sư gia: “Tổ sư gia ở trên cao, đệ tử Phượng Khê sắp đi sứ Yểm tộc. Chuyến này xa xôi hiểm trở, chưa định ngày về, mong ngài phù hộ con hoàn thành nhiệm vụ, trở về bình an.”
Thấy vậy, Hải trưởng lão và mấy người Giang Tịch quỳ xuống theo. Tiêu Bách Đạo và nhóm “lãnh đạo cấp cao” cũng vậy.
Bên ngoài cổng tông môn, nhìn từ trên cao chỉ thấy toàn những cái đầu đen nghịt đang thành kính vái lạy.
Phượng Khê thầm nói: tổ sư gia phải cảm ơn nàng lắm, nếu không nhờ nàng, sao ngài ấy có thể hưởng thụ sự quỳ lạy của hậu bối một cách thường xuyên như thế được?
Đoán chừng tổ sư gia của ba tông môn khác đang ghen tị lắm cho xem!
Sau khi mọi người đứng dậy, Hải trưởng lão dẫn đầu ngự kiếm rời đi.
Mấy người Giang Tịch cũng lục tục lên kiếm.
Lúc này Phượng Khê mới chậm rãi gọi thanh kiếm gỗ của mình ra, thắt chặt dây an toàn, rồi vừa la hét vừa đuổi theo sau.
Bùi Chu bị giật mình trước tiếng hét của nàng, suýt thì ngã khỏi phi kiếm.
Cảnh Viêm lẳng lặng liếc Bùi Chu một cái, trong lòng thầm cảm thấy cân bằng.
Xem ra, không chỉ mỗi huynh ấy bị dọa sợ.
Đoàn người Phượng Khê ngự kiếm đến địa điểm tập hợp của bốn tông môn, rồi ngồi ké phi thuyền tới Yểm tộc.
Tất nhiên họ không đi không, mà sẽ gánh một phần linh thạch phi thuyền tiêu thụ.
Nhìn thấy Phượng Khê, Hình Vu giật thót.
Nhưng chỉ chốc lát sau gã đã nhớ ra: trên phi thuyền có quy định cấm tỷ thí kiếm pháp. Lúc bấy giờ gã mới thở phào nhẹ nhõm.
Nghĩ đến việc đám người Yểm tộc vẫn chưa biết chỗ đáng sợ của tiểu sư muội, gã thầm thắp cho họ một ngọn nến!
Hành trình cực kỳ thuận lợi, hôm nay họ đã tới biên giới giữa Nhân tộc và Yểm tộc.
Yểm tộc đã phái Xuân Hộ pháp chờ sẵn.
Yểm tộc có bốn Hộ pháp lần lượt là Xuân, Hạ, Thu, Đông.
Xuân Hộ pháp phụ trách công việc ngoại giao. Thoạt trông ông ta có đôi phần tiên phong đạo cốt, nếu không nhìn ngọn lửa đang cháy rực giữa đôi mày, thì ông ta chẳng khác gì Nhân tộc cả.
Biểu hiện của Xuân Hộ pháp cực kỳ nhiệt tình. Sau khi chào hỏi, ông ta nói: “Các vị, đây là lần đầu tiên các vị tiến vào lãnh thổ tộc ta, ta phải lưu ý với các vị một vài điều sau.”
“Tuy trong lãnh thổ tộc ta cũng có linh khí, nhưng không thuần khiết mà hòa lẫn mộng khí, cho nên rất có thể sẽ khiến các vị không thoải mái. Tu vi các vị cũng sẽ bị hạ xuống một bậc lớn, khiến thần thức có phần khó chịu.”