NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn - Chương 247

  1. Home
  2. Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
  3. Chương 247
Prev
Next

Lúc này, trên vách đá, hai đạo sư đang nhỏ giọng thì thầm: “Trong vòng trước, nha đầu Phượng Khê kia đã chiếm hết nổi bật, trong vòng này, ta sẽ khiến nó phải ngậm bồ hòn làm ngọt. Đứa nào leo lên, chúng ta đánh ngất đứa đó, đảm bảo không đứa nào chạy thoát.”
“Thật ra dù chúng ta không mai phục ở đây ôm cây đợi thỏ, thì sớm muộn gì chúng cũng bị loại hết thôi. Tuy nha đầu Phượng Khê lắm mưu nhiều kế, nhưng đâu có năng lực thật sự. Về phần các học sinh lớp Hoàng thì lại không cần nói nhiều, tu vi đều nát như nhau.”
“Ừm, đoán chừng chúng đã tới chân vách rồi đó, chỉ lát nữa sẽ bò lên tới đây thôi, nhiều nhất một canh giờ nữa là chúng ta có thể kết thúc công việc rồi.”
“…”
Trong lúc hai người đang trò chuyện hăng say, một đạo sư tinh mắt nhìn thấy mấy con trùng Xích Phách đang bò về phía họ.
Nhưng ông ta không để trong lòng.
Ở rừng đá Thiên Khư, trùng Xích Phách không phải loại trùng hiếm gặp.
Hơn nữa loại trùng này không ham chiến, sẽ không vô duyên vô cớ tấn công người khác.
Một lát sau, lại có rất nhiều trùng Xích Phách kéo tới.
Tuy trong lòng ông ta có hơi hoài nghi, nhưng vẫn không quá để bụng, đoán rằng có lẽ đàn trùng đang chuyển nhà.
Nhưng, khi số lượng trùng Xích Phách ngày một nhiều lên, bất kể là ông tay hay vị đạo sư còn lại đều cảm thấy có dự cảm xấu.
Đúng lúc này, đám trùng kia bắt đầu tấn công.
Dù linh trí của chúng không cao, nhưng vẫn đủ để nhận ra hai kẻ này là đồng lõa của kẻ thù.
Bởi quần áo của họ giống nhau như đúc!
Vả lại, nếu không phải đồng lõa, vì sao họ cứ ngồi xổm mãi ở đây mà không rời đi?
Xông lên! Cắn c.h.ế.t họ!
Hai đạo sư kia ngơ ngác không thôi.
Họ đã làm gì đâu!
Vì sao trùng Xích Phách lại điên cuồng tấn công họ thế này?
Tuy tu vi của đám trùng này không cao, nhưng số lượng chúng cực đông!
Hiện tại họ chẳng có tâm trạng đâu mà quan tâm đến đoàn người Phượng Khê nữa, để tự bảo vệ bản thân, họ chỉ đành chạy thật nhanh vào trong rừng đá, cả người chật vật không thôi.
Bên ngoài đá truyền ảnh, Độc Cô viện trưởng lại bóp vỡ một chén trà.
Hải trưởng lão chậm rãi nói: “Độc Cô viện trưởng, chất lượng chén trà ở thư viện của các ngươi chẳng ra gì. Hay là ta bán cho ngươi một cái nhé?”
Độc Cô viện trưởng: “…?”
Bán cho ta một cái ư?
Tông môn các ngươi nghèo phát điên rồi đúng không, sao đi đâu cũng muốn bày quán bán hàng thế?
Hiện tại tâm trạng của ông ta cực kỳ tồi tệ.
Kế hoạch tốt đẹp mà ông ta bố trí đã bị Phượng Khê phá tan, hoàn toàn thất bại.
Nha đầu Phượng Khê đâu chỉ là chó, phải là chó nhất bầy chó mới đúng.
Độc Cô viện trưởng không nhịn được mà thầm mắng hai đạo sư kia không biết cố gắng.
Thấy trùng Xích Phách kéo về thì nên cảnh giác, chuẩn bị ứng chiến rồi, đằng này còn ngu ngốc ngồi nhìn nữa chứ.
Xem ra, các đạo sư sống trong sự an nhàn lâu quá, mất hết lòng cảnh giác luôn rồi.
Chờ khảo hạch kết thúc, ông ta sẽ ném tất cả bọn họ tới rừng Ngạc Yểm rèn luyện.
Không thể không nói, khả năng điều chỉnh tâm lý của Độc Cô viện trưởng rất mạnh, ông ta chỉ ảo não một lát đã bắt đầu tự an ủi bản thân.
Tuy thoạt trông hai đạo sư kia có hơi chật vật, nhưng trùng Xích Phách khó mà gây được tổn thương thực chất cho họ.
Vả lại, còn bốn đạo sư nữa kia mà.
Dù đoàn người Phượng Khê thành công tiến vào rừng đá Thiên Khư, thì cũng sẽ bị diệt sạch cả đội ngũ thôi.
Bên này, Phượng Khê dán chặt tai vào vách đá để lắng nghe động tĩnh, sau khi nghe thấy phía trên không còn tiếng động nữa, nàng mới tổ chức cho các đồng học leo lên.
Chẳng bao lâu sau, tất cả các học sinh lớp Hoàng đã leo lên đỉnh vách.
Nhìn thấy những dấu vết chiến đấu còn sót lại trên mặt đất, đám học sinh không nhịn được mà cảm thấy đồng tình với hai đạo sư ngồi mai phục ở đây.
Chẳng qua, sự đồng tình đó cùng lắm chỉ duy trì được vài giây rồi bị thay thế bởi cảm giác hả giận.
Ai bảo các người bất công!
Ai bảo các người nhằm vào bọn ta.
Đáng đời!
Phượng Khê thì đang tò mò đánh giá hoàn cảnh xung quanh.
Cảnh quan của nơi này giống hệt rừng đá ở đời sau, từng viên đá san sát, cao thấp so le không đều. Trên những viên đá kia còn có những lỗ thủng với kích thước và tạo hình khác nhau.
Những địa phương thế này rất thích hợp cho việc mai phục, nhất là tu vi của các đạo sư cao hơn học sinh nhiều, chỉ cần giấu kỹ hơi thở thì rất khó bị phát hiện.
Giang Tịch nói: “Tiểu sư muội, để phòng ngừa bị các đạo sư tập kích, ta đề nghị phái vài người leo lên chỗ cao canh gác. Làm vậy chẳng những có thể nhanh chóng phát hiện mai phục, mà còn có thể kịp thời báo động khi gặp tình huống đột xuất.”
Phượng Khê cảm thấy cách này không tệ, ở khu vực quanh đây thì leo lên chỗ cao canh gác, nếu ở khu vực xa hơn thì phải bố trí xây dựng đài quan sát.
Sau khi bàn bạc xong, mọi người chọn ra vài người leo lên vách cao.
Những người khác thì đi về phía tháp Thiên Khư.

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 247"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com