NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn - Chương 267

  1. Home
  2. Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
  3. Chương 267
Prev
Next

Quân Văn vô thức nhận ra chuyện bản thân vừa nói không thích hợp với trẻ vị thành niên, bèn ho khan hai tiếng: “Tiểu sư muội, ta cảm thấy suy đoán này của muội chẳng đáng tin gì cả. Có lẽ muội đã nghĩ nhiều rồi.”
Ánh mắt Phượng Khê khẽ lóe lên: “Cũng có thể là muội nghĩ nhiều. Nhưng nếu Nhị sư huynh là Hoàng tộc Yểm tộc, Ngũ sư huynh, huynh có ý tưởng gì không?”
Quân Văn gãi đầu: “Ta thì có thể có ý tưởng gì được? Cũng đâu thể thay huynh ấy nhận cha đúng không?”
Phượng Khê: “…”
Sao mạch não của người này khác người bình thường thế nhỉ?
“Ngũ sư huynh, ý muội là, quan hệ giữa Nhân tộc và Yểm tộc như nước với lửa, nếu Nhị sư huynh thật sự là Yểm tộc, vậy sẽ không đứng cùng lập trường với chúng ta nữa. Đến lúc đó, huynh sẽ làm thế nào?”
Lúc này, Quân Văn không trả lời ngay, mà suy nghĩ hồi lâu mới đáp: “Ta không quan tâm huynh ấy là người Yểm tộc hay tộc gì khác, dù huynh ấy hóa hình thành đại yêu, thì huynh ấy cũng là sư huynh của ta. Nếu ai nhằm vào huynh ấy, thì chính là kẻ thù của Quân Văn ta.”
Cuối cùng Phượng Khê cũng hiểu vì sao Bùi Chu phải vắt óc nghĩ đủ mọi cách che giấu thân phận của mình.
Bởi huynh ấy biết, một khi thân phận Yểm tộc của bản thân bị bại lộ, bất kể là Tiêu Bách Đạo, Quân Văn hay các sư huynh đệ khác, đều sẽ bảo vệ, che chở cho huynh ấy.
Đến lúc đó, chẳng những mình huynh ấy hãm sâu vào vũng bùn, mà cũng sẽ kéo luôn cả sư phụ và các sư huynh đệ xuống vực sâu vạn trượng.
Quân Văn dè dặt ướm hỏi: “Tiểu sư muội, muội sẽ làm gì? Muội sẽ không đại nghĩa diệt thân chứ?”
“Ta cảm thấy muội sẽ không làm vậy đâu. Bởi đến cả lão ma đầu Huyết Thiên Tuyệt kia mà muội cũng có thể trò chuyện vui vẻ cơ mà. Ta đoán có lẽ muội sẽ phát triển Nhị sư huynh trở thành gian tế cho Nhân tộc.”
Phượng Khê: “…”
Phượng Khê cạn lời lườm Quân Văn: “Muội sẽ làm gì? Chẳng phải huynh đã thấy rồi ư? Chỉ cần Nhân tộc và Yểm tộc ký hiệp ước hữu nghị vạn năm, dù Nhị sư huynh có là hoàng tộc Yểm tộc thì cũng chẳng có vấn đề gì cả. Về sau khi Nhân tộc và Yểm tộc bắt đầu trao đổi kinh doanh, biết đâu Nhị sư huynh lại thành miếng bánh thơm ngon mà người người nịnh bợ ấy chứ.”
Nghe vậy, Quân Văn như chìm vào suy tư.
Một lát sau, hắn nhìn Phượng Khê bằng đôi mắt sáng rực.
“Tiểu sư muội, ta cũng là cô nhi, muội nói xem có khi nào ta cũng có thân phận khó lường không? Đừng bảo là ta Hoàng tử Ma tộc đấy nhé? Dù không phải Ma tộc, thì tộc khác cũng được!”
Phượng Khê: “…”
Đi được một đoạn, Quân Văn lại hỏi: “Đúng rồi, tiểu sư muội, sao ta cứ cảm thấy Độc Cô viện trưởng là lạ sao ấy.”
Phượng Khê thản nhiên đáp: “Có lẽ ông ta cho rằng muội là tiểu khuê nữ lưu lạc bên ngoài của Yểm hoàng.”
Quân Văn: “…”
Sau khi quay về dịch quán, Phượng Khê vác vẻ mặt ủ rũ tới gặp đám người Hải trưởng lão.
Quân Văn cũng giống quả cà tím phơi sương.
Thấy dáng vẻ này của họ, bốn người Hải trưởng lão đồng thời lộ ra vẻ mặt: quả nhiên là vậy!
Trong cuộc khảo hạch trước đó, thể diện của Độc Cô viện trưởng đã bị mấy đứa treo lên đánh, sao ông ta có thể họ tống mấy đứa được?
“Lão già kia không đồng ý thì thôi, ngày mai bốn người bọn ta sẽ đi cùng các con.”
Phượng Khê kinh ngạc ngẩng đầu: “Độc Cô viện trưởng đồng ý rồi ạ.”
“Con vừa đề cập đến chuyện này, ông ta đã hí hửng đồng ý ngay, còn nói nếu Đại hoàng tử dám đụng đến một cọng tóc của con, ông ta sẽ đánh gãy chân của Đại hoàng tử.”
Quân Văn đứng cạnh gật đầu: “Đúng vậy. Độc Cô viện trưởng còn muốn giữ bọn con ở lại thư viện ăn cơm cơ, nhưng đã bị tiểu sư muội uyển chuyển từ chối rồi.”
Bốn người Hải trưởng lão: “…”
Đừng bảo lão già kia uống nhầm thuốc đấy nhé?
Chẳng qua nếu ông ta đồng ý đi cùng, thì cũng đảm bảo hơn nhiều.
Tuy lão già kia có hơi không biết xấu hổ, nhưng vẫn có cái nhìn đại cục, sẽ không để mặc Đại hoàng tử làm xằng làm bậy.
Sáng hôm sau, dịch quán phái người đưa đám người Phượng Khê đến phủ Đại hoàng tử.
Đại hoàng tử đích thân ra của phủ đón, cho các đệ tử Nhân tộc đủ thể diện.
Vào phủ, chủ khách cùng ngồi xuống, Đại hoàng tử sai người dâng linh trà và điểm tâm lên, ngoài ra còn sai người biểu diễn ca múa.
Đám người Quân Văn rất hiếm khi được xem những tiết mục thế này, bởi ở Nhân tộc, mọi người đều dành phần lớn thời gian cho việc tu luyện, ai rảnh rỗi mà xem mấy cái này.
Chẳng qua, họ cũng chẳng mấy hứng thú với các tiết mục kia, trong lòng đều mắng thầm: tất cả là tại tên Đại hoàng tử vô công rồi nghề này, nếu không bây giờ họ đã ở trong dịch quán tu luyện rồi.
Linh khí nơi đó còn nồng đậm hơn linh khí trong bí cảnh!
Thế nên, dù đám vũ nữ kia phô bày hết vẻ quyến rũ, thì đám người Quân Văn vẫn chẳng có biểu cảm gì.
Đối với họ, đám vũ nữ kia còn chẳng hấp dẫn bằng linh trà và điểm tâm.

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 267"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com