Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn - Chương 268
Trong lòng đại hoàng tử thầm ảo não, đám vũ nữ kia đều được hắn ta lựa chọn tỉ mỉ, kỹ càng, hắn ta vốn tưởng sẽ khiến tâm trạng của một số đệ tử Nhân tộc xao động, chẳng ngờ người ta lại lười quan tâm.
Đúng lúc này, có người tới bẩm báo: “Đại hoàng tử, Độc Cô viện trưởng tới.”
Đại hoàng tử cau mày, sao ông ta lại tới đây?
Nhưng thân phận của Độc Cô viện trưởng vẫn còn ở đó, nên hắn ta chỉ có thể vội vàng đứng dậy ra ngoài nghênh đón.
Độc Cô viện trưởng cười lớn nói: “Ta nghe nói Đại hoàng tử kiếm được một số loài Yểm thực kỳ lạ, nên mạo muội tới xem mà không báo trước với ngươi một tiếng, thật sự có hơi lỗ mãng.”
Đại hoàng tử vội nói: “Ngài quá lời rồi! Ngài là khách quý khó mời, ta hoan nghênh còn không kịp. Nào, mời ngài vào trong.”
Thấy Độc Cô viện trưởng tiến vào, đám người Phượng khê đồng thời đứng dậy.
Phượng Khê cười nói: “Trùng hợp quá! Độc Cô viện trưởng, ngài cũng tới ngắm hoa à?”
Độc Cô viện trưởng: “…”
Có trùng hợp hay không, trong lòng nàng không biết chắc?
Nhưng ông ta lập tức nở nụ cười tươi như hoa: “Đúng vậy, trùng hợp thật đó.”
Sau đó, ông ta ngồi xuống bên cạnh Phượng Khê, chứ không ngồi vị trí chủ vị mà Đại hoàng tử vừa nhường ra.
Quân Văn: “…”
Đó là chỗ của hắn cơ mà.
Hay thật, bây giờ không chỉ có sư huynh ghẻ giành tiểu sư muội với hắn, mà ngay cả lão già Yểm tộc cũng muốn góp một chân.
Trong lòng Đại hoàng tử không nhịn được mà thầm lẩm bẩm: sao thái độ của Độc Cô viện trưởng với Phượng Khê lại thân thiết đến thế, thậm chí còn có vài phần… lấy lòng nữa chứ?
Đúng là gặp quỷ mà!
Chẳng qua, chuyện này không quan trọng.
Chuyện quan trọng nhất bây giờ là kiểm chứng xem rốt cuộc người tên Bùi Chu kia có phải một trong hai đứa bé song sinh đã bị ả tiện nhân kia giấu đi không.
Xét từ tướng mạo, thì Bùi Chu khác hoàn toàn tên ngốc kia, nhưng song sinh cũng có trường hợp không giống nhau.
Hắn ta vốn đang buồn bực vì Bùi Chu ở Nhân tộc, hắn ta không có cơ hội ra tay, chỉ có thể hợp tác với người khác để diệt trừ Bùi Chu.
Không ngờ, Bùi Chu lại tự dâng mình tới cửa.
Chỉ cần kiểm chứng Bùi Chu là Yểm tộc, thì Bùi Chu đừng hòng sống sót quay về Nhân tộc nữa.
Thế là, hắn nói: “Độc Cô viện trưởng, các vị, bây giờ đúng độ loại Yểm thực kia nở rộ, chi bằng chúng ta dời bước đến nhà ấm trồng hoa để ngắm hoa nhé?”
Mọi người lập tức theo Đại hoàng tử tới nhà ấm trồng hoa.
Trong nhà ấm trồng hoa bày biện rất nhiều loại hoa, nhất là mười mấy loại Yểm thực ở phía xa xa. Đóa hoa đa sắc to cỡ bàn tay, thoạt trông như mây tía phía cuối chân trời.
Điều khiến người ta kinh ngạc hơn là, dường như đóa hoa kia có một loại mị lực, khiến người ta vô thức muốn tới gần.
Độc Cô viện trưởng kinh ngạc nói: “Không ngờ là Hoa Quỳ Ngàn Mặt, loài này thật sự rất hiếm gặp. Hương thơm của nó có lợi cho việc thấp thụ Linh khí hoặc Mộng khí, chỉ là…”
Độc Cô viện trưởng nuốt nửa câu sau vào bụng, chỉ là mùi hương này sẽ kích hoạt huyết mạch Yểm tộc, biểu hiện rõ nhất là hình ngọn lửa cháy rực giữa ấn đường.
Phượng Khê tò mò hỏi: “Chỉ là cái gì?”
Độc Cô viện trưởng cười đáp: “Chỉ là mỗi đóa hoa lại có một mùi hương khác nhau, nên lát nữa ngươi ngửi nhiều chút nhé.”
Vừa hay nhân cơ hội này kiểm chứng thân phận của Phượng Khê.
Ánh mắt Phượng Khê sáng lên, nàng dẫn đầu chạy tới, vừa ngửi hai đóa đã che ấn đường lại, hét lên: “Ối, sao tự nhiên ấn đường đau thế? Giống như bị kim đ.â.m vậy! Hay là hoa này có độc? Chúng ta mau rời đi thôi!”
Đám người Giang Tịch lập tức cảm thấy căng thẳng, họ lườm Đại hoàng tử bằng ánh mắt bất thiện, sau đó che chở Phượng Khê rời khỏi nhà ấm trồng hoa.
Đại hoàng tử thật sự sắp tức điên rồi.
Bởi hắn ta vẫn chưa kịp thử Bùi Chu đã bị Phượng Khê phá hủy kế hoạch.
Phượng Khê dùng khóe mắt quan sát Độc Cô viện trưởng, thấy vẻ mặt ông ta như đang chìm vào suy tư.
Ôi chao!
Có lẽ sau chuyện vừa rồi, ông ta sẽ càng hoài nghi nàng là tiểu hoàng nữ của Yểm hoàng nhỉ?
Nhưng Phượng Khê đoán sai rồi.
Lúc ấy đầu óc nóng lên, đúng là Độc Cô viện trưởng nghi ngờ Phượng Khê là hoàng nữ lưu lạc bên ngoài của Yểm hoàng.
Nhưng sau khi bình tĩnh lại, Độc Cô viện trưởng cảm thấy đoán chừng bản thân đã bị Phượng Khê lừa rồi.
Đúng là Yểm hoàng rất phong lưu, nhưng mấy năm gần đây đã kiềm chế nhiều rồi. Dù thi thoảng có vài mối tình phong lưu đi nữa, Yểm hoàng cũng sẽ làm tốt công tác xử lý hậu quả.
Theo lý thì không nên có huyết mạch lưu lạc đến Nhân tộc mới phải.
Vả lại, với tính cách của nha đầu Phượng Khê, nếu nàng thật sự là huyết mạch của Yểm hoàng, nàng đã sớm la làng lên rồi.
Sao có thể im hơi lặng tiếng như thế được?
Chẳng qua, ông ta không muốn bỏ qua bất cứ khả năng nào. Lỡ nàng thật sự là huyết mạch của Yểm hoàng thì sao?
Nếu đúng thì tốt, nếu không đúng cũng chẳng sao, có thể để bệ hạ nhận nàng làm nghĩa nữ. Có lợi ích kèm theo, đảm bảo nàng sẽ tận tâm tận lực tu sửa điện Ma Thần.
Đoán chừng còn cam tâm tình nguyện ở lại Yểm tộc ấy chứ.