Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn - Chương 269
Nếu là trước kia, chắc chắn Độc Cô viện trưởng sẽ không đưa ra ý tưởng kinh hãi thế tục như này.
Nhưng sau khi chứng kiến một loạt hành động bất quy tắc của Phượng Khê, ông ta như thể được khai sáng.
Để đạt được mục đích, cần sử dụng linh hoạt các phương pháp.
Vừa nghĩ vậy, ông ta vừa kiên nhẫn an ủi Phượng Khê: “Đoán chừng ngươi không quen ngửi mùi hương của hoa Quỳ Ngàn Mặt đó thôi, ngồi nghỉ một lát là tốt ngay ấy mà.”
Dứt lời, ông ta đưa cho Phượng Khê một viên đan dược có hương thơm lan tỏa bốn phía.
Phượng Khê dứt khoát uống ngay.
Thấy vậy, Độc Cô viện trưởng hiểu thành: nha đầu Phượng Khê hoàn toàn tin tưởng ông ta, chẳng có chút nghi ngờ nào.
Trong lòng ông ta ấm áp không thôi.
Ông ta không ngờ rằng, nhờ năm Linh căn trong đan điền, nên Phượng Khê bách độc bất xâm.
Tất nhiên là không lo lắng gì rồi.
Đồ miễn phí không uống thì uổng.
Uống thuốc xong, Phượng Khê bèn “khỏe” lên.
Đại hoàng tử vô thức cau mày.
Thứ ban nãy Độc Cô viện trưởng đưa cho Phượng Khê chính là Tĩnh Hồn đan giá trị xa xỉ, sao ông ta lại coi trọng Phượng Khê thế nhỉ?
Nhớ lại lời than đau ở ấn đường của Phượng Khê, trong lòng hắn ta lập tức có một loại dự cảm xấu.
Đừng bảo Phượng Khê này cũng là con hoang lưu lạc bên ngoài của phụ hoàng hắn ta đấy nhé?
Nếu vậy, thì nàng còn có lực uy h.i.ế.p hơn Bùi Chu!
Bởi nàng đã được tháp linh của tháp Thiên Khư tán thành, hơn nữa lão già Độc Cô Hoằng kia cũng rất coi trọng nàng.
Lúc này, Phượng Khê nở nụ cười áy náy với hắn ta: “Đại hoàng tử, thật sự xin lỗi, ta không quen ngửi mùi hoa Quỳ Ngàn Mặt, chúng ta không làm phiền ngươi nữa.”
Đám người Giang Tịch sôi nổi chắp tay cáo từ, riêng Hình Vu và Quân Văn lại tức giận ra mặt, chỉ thiếu điều chỉ thẳng mũi mà mắng Đại hoàng tử hạ độc.
Tuy Đại hoàng tử tức giận đến hộc máu, nhưng cũng không thể mạnh mẽ giữ họ lại, chỉ đành nói vài câu xã giao khách sáo, rồi đưa họ ra tận cổng phủ.
Lúc này, Độc Cô viện trưởng nói: “Phượng Khê, bệ hạ vừa truyền tin cho ta, nói muốn triệu kiến một mình ngươi, ngươi theo ta vào cung luôn đi.”
Phượng Khê thoáng do dự, nói với đám người Giang Tịch: “Đại sư huynh, vậy mọi người về dịch quán trước đi, muội sẽ theo viện trưởng vào hoàng cung.”
Đám người Giang Tịch không yên tâm, nhưng họ đã quen với việc nghe lời Phượng Khê, nên đành đồng ý.
Độc Cô viện trưởng lập tức đưa Phượng Khê vào hoàng cung.
Vừa tiến cửa cung, đã chạm mặt thú Huyết Đồng.
Thấy Phượng Khê, đôi mắt vốn đỏ của nó nay lại càng đỏ hơn.
Chính nha đầu thối này đã hại nó bị “cắm” trong hồ sen non nửa canh giờ!
Khiến mặt thú của nó mất sạch!
Lần này, dù thế nào nó cũng phải bày ra chút sắc mặt cho nàng xem!
Sau đó, nó nghe Phượng Khê cất giọng đáng thương: “Viện trưởng, hình như thú Huyết Đồng muốn nuốt sống ta, đáng sợ quá!”
Sắc mặt Độc Cô viện trưởng sầm xuống, phóng uy áp về phía thú Huyết Đồng: “Không được làm càn! Còn không mau tránh ra!”
Thú Huyết Đồng: “…”
Rõ ràng nó còn chưa làm gì đâu!
Còn nữa, rốt cuộc ông ta là người phe nào?
Ông ta muốn đi theo địch đấy à?
Phượng Khê thè lưỡi làm mặt quỷ với thú Huyết Đồng, sau đó tung tăng đi bám theo Độc Cô viện trưởng.
Thú Huyết Đồng tức đến co giật, nhưng lại không làm được gì.
Độc Cô viện trưởng đưa Phượng Khê đến Ngự Thư Phòng.
Sau khi chào hỏi, Yểm hoàng bảo Phượng Khê ngồi xuống trò chuyện, đồng đưa mắt ra hiệu cho Độc Cô viện trưởng.
Độc Cô viện trưởng lập tức nói: “Phượng Khê, đủ loại dấu hiệu cho thấy ngươi có thể là huyết mạch của bệ hạ, nên bệ hạ mới gọi ngươi tới để kiểm chứng xem sao.”
Biểu hiện của Phượng Khê cực kỳ bình tĩnh: “Vậy kiểm chứng đi.”
Yểm hoàng lập tức lấy ra một quả cầu trong suốt, cắt đầu ngón tay rồi nhỏ m.á.u lên quả cầu.
Một nửa quả cầu lập tức biến thành màu đỏ.
Độc Cô viện trưởng giải thích: “Nếu là ruột thịt, sau khi nhỏ máu, nửa còn lại cũng sẽ biến thành màu đỏ. Nếu không phải, thì sẽ không đổi màu. Bây giờ ngươi nhỏ m.á.u đi.”
Phượng Khê nhắm chặt hai mắt, mặt mày nhăn nhó, cố nhịn đau cắn rách da ngón trỏ.
Yểm hoàng: “…”
Độc Cô viện trưởng: “…”
Sao hả? Một người tu luyện như nàng mà còn sợ cắt đầu ngón tay ư?
Chẳng qua hiện tại họ quan tâm tới kết quả hơn.
Máu nhanh chóng thấm vào quả cầu, sau đó, quả cầu… nổ tung.
Phượng Khê hoảng sợ.
Sau đó nàng liên tục xua tay: “Chuyện này không liên quan tới ta đâu nhé, ta chưa làm gì cả, ta không có tiền, không bồi thường nổi đâu.”
Nàng thật sự rất hoang mang.
Lần này nàng thật sự không làm gì cả.
Đừng bảo Yểm hoàng muốn ăn vạ đấy nhé?
Yểm hoàng chỉ đành lấy ra một quả cầu khác, và rồi, lại nổ tung.
Sau khi nổ ba quả cầu, Độc Cô viện trưởng cản Yểm hoàng lại.
Bởi ông ta nhớ tới hai mươi tám quả cầu khảo hạch bị nổ tung của thư viện.
Tuy hai loại quả cầu này không phải được làm từ cùng một chất liệu, nhưng dường như Phượng Khê chuyên khắc quả cầu thì phải.
Chạm vào quả nào là nổ quả đó.