Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn - Chương 271
Hôm qua, sau khi về dịch quán, Phượng Khê không nghỉ ngơi mà lập tức làm giả cuốn da thú này.
Da thú là phần thưởng nàng giành được trong lần thí luyện cờ Càn Khôn, còn m.á.u để viết là m.á.u của Thôn Hỏa Hưu.
Dù bị rút m.á.u, con hàng kia vẫn ngủ say như c.h.ế.t.
Sở dĩ Phượng Khê làm giả cuốn da thu này, là vì… muốn cưỡng ép nhận cha.
Không ngờ Yểm hoàng còn rất biết điều.
Cha con họ đều hướng về nhau, quả là tâm linh tương thông mà.
Nghe nàng đọc, Yểm hoàng và Độc Cô viện trưởng sửng sốt không thôi.
Chẳng qua, họ vẫn có chút nghi ngờ.
Hai người lại nhận lấy cuốn da thú, kiểm tra hết lần này đến lần khác. Da thú rất cũ, m.á.u viết trên đó cũng thoang thoảng hơi thở hồng hoang.
Khó mà làm giả được.
Chẳng lẽ là sự thật?
Ánh mắt Độc Cô viện trưởng khẽ lóe lên, ông ta lấy giấy bút ra, viết mấy chữ thượng cổ rồi hỏi Phượng Khê: “Những chữ này có nghĩa gì?”
Phượng Khê đều đối đáp trôi chảy.
Lúc này Yểm hoàng đã tin tám phần, ông ta hỏi Phượng Khê: “Tổ tiên còn nói gì với con nữa?”
Phượng Khê thoáng do dự, rồi nói: “Tổ tiên còn nói Nhị sư huynh con là hoàng huynh, nên sau đó con mới bảo huynh ấy lên tế bái tổ tiên.”
Yểm hoàng ngẩn người.
Lại thêm một đứa nữa?
Ông ta phong lưu thật đấy, nhưng đâu có gieo giống khắp nơi đâu?
Chẳng qua, ông ta cẩn nhận nhớ lại diện mạo của Bùi Chu, đúng là có hơi giống bóng người mà ông ta mãi không thể quên kia.
Nhưng Nhị hoàng tử trong cung cũng giống người nọ lắm.
Hay khi trước đón nhầm người?
Tuy khi đó ông ta cũng kiểm chứng huyết mạch rồi, nhưng chuyện gì cũng có lỡ như mà.
Biết đâu là do Yểm hậu phái người động tay động chân thì sao.
Ông ta đã bảo mà, sao hoàng nhi của ông ta có thể là kẻ ngốc được cơ chứ?
Đúng, chắc chắn trước kia đã bế nhấm rồi.
Đúng là như vậy!
Nếu có thể kiểm chứng việc này, vậy tất cả những lời Phượng Khê nói đều là sự thật.
Bởi một tiểu nha đầu như nàng, không thể biết mấy chuyện năm đó được.
Yểm hoàng định sai người đi đón Bùi Chu ngay lập tức.
Phượng Khê lắc đầu cản lại: “Phụ hoàng, con biết ngài sốt ruột muốn nhận nhi tử, nhưng con cả gan nói một câu khó nghe: nếu ngài nhận lại nhị sư huynh của con, thì chỉ hại huynh ấy mà thôi.”
Yểm hoàng sửng sốt: “Con có ý gì?”
Phượng Khê cười khổ: “Phụ hoàng, con cả gan hỏi một câu, Nhị hoàng tử trong cung vừa sinh ra đã ngốc nghếch ư? Chỉ e không phải.”
“Mặt khác, vì sao thân mẫu của nhị sư huynh lại c.h.ế.t? Với sự cơ trí của ngài, chẳng lẽ lại không biết nguyên nhân, chẳng qua là vì không muốn mọi chuyện trở nên rắc rối, cành mẹ đẻ cành con thôi.”
Sắc mặt Yểm hoàng đột nhiên trở nên khó coi, trong ánh mắt nhìn về phía Phượng Khê cũng không mấy thiện cảm.
Không ai thích bị người ta vạch trần vết sẹo cả.
Đương nhiên ông ta biết cái c.h.ế.t của người trong lòng không đơn giản, thậm chí cũng đoán được việc Nhị hoàng tử trở nên ngu dại là có người dở trò.
Nhưng ông ta chỉ có thể vờ như không biết.
Ngồi ở vị trí này của ông ta, có rất nhiều điều bất đắc dĩ.
Rất nhiều chuyện đều phải cân nhắc đến lợi ích.
Phượng Khê làm như không nhìn thấy cái mặt đen như đ.í.t nồi của ông ta, mà nói tiếp: “Cho nên, con không muốn nhị sư huynh dính vào vũng nước đục này, một mình con dính vào là đủ rồi. Huynh ấy cũng không có hứng thú với vị trí thái tử.”
“Chỉ cần hiệp ước hữu nghị giữa Nhân tộc và Yểm tộc được ký kết, dù có người vạch trần thân phận của huynh ấy, huynh ấy vẫn có thể sống những ngày tháng thoải mái ở Nhân tộc. Chắc hẳn ngài cũng mong huynh ấy vui vẻ, bình an nhỉ?”
Yểm hoàng thoáng kinh ngạc nhìn Phượng Khê.
Độc Cô viện trưởng cũng vậy.
Hai người đều là người thông minh, lúc này đồng thời nảy ra một suy đoán.
Tiểu nha đầu này đi một vòng lớn như vậy, đừng bảo chỉ vì muốn bảo vệ Bùi Chu đấy nhé?
Đây là tình cảm sư huynh muội cảm động đất trời gì thế này?
Vậy rốt cuộc, cuốn da thú của tổ tiên có phải là thật không?
Trong lúc nhất thời, hai người đều cảm thấy đầu đau như búa bổ.
Thật thật giả giả, giả giả thật thật, nha đầu Phượng Khê này thật sự quá khó chơi!
Độc Cô viện trưởng là người đầu tiên nghĩ thông suốt.
Quan tâm thật giả làm quái gì, chỉ cần có lợi cho Yểm tộc, thì nàng nói cái gì thì là cái đó.
Yểm hoàng cũng nhanh chóng nghĩ thông điều này.
“Được, vậy làm theo lời con nói đi. Nhưng tiền đề là, con phải trùng tu xong điện Ma thần trong thời gian ngắn, nếu không ta thấy huynh muội con ở lại Yểm tộc vẫn thích hợp hơn đấy.”
Phượng Khê gật đầu: “Vâng.”
Yểm hoàng hỏi tiếp: “Con định tu sửa điện Ma Thần kiểu gì?”
Phượng Khê cong môi cười: “Cách thì con không thiếu. Chẳng hạn có thể thử dùng gỗ Lôi Kích để xây dựng điện Ma Thần, bởi loại gỗ đó không sợ sét đánh. Ngoài ra còn có thể trồng vài trăm cây Lôi Kích ở trước, sau điện, con không tin lôi kiếp lại rảnh rỗi đến độ ngày nào cũng đến đánh điện Ma Thần.”
“Dù cách đó không được, vẫn có thể chuyển tượng Ma Thần vào tháp Thiên Khư để thờ cúng mà. Vừa hay để tháp linh có bạn chơi cùng, tránh cho nó cô đơn phát điên rồi.”
“Sau đó, chúng ta trang bị một sợi sắt dẫn sét mà con từng dùng đó, dẫn lôi kiếp vào lòng đất, đoán chừng còn có thể thúc mọc một đống Yểm nấm ấy chứ.”
“Nếu không được nữa, thì chúng ta bèn xây điện Ma thần ở nơi tiếp giáp giữa Nhân tộc và Yểm tộc. Nhân tộc đâu có đắc tội Ma Thần, Ma Thần làm gì có mặt mũi mà đánh xuống địa bàn Nhân tộc?”