Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn - Chương 275
Lòng Bùi Chu nghẹn lại, khi Nhị hoàng tử đưa kẹo cho huynh ấy, huynh ấy đã nhìn thấy tay y có rất nhiều sẹo, toàn là sẹo cũ.
Có thể thấy, lúc ở trong cung y đã bị tra tấn đến mức nào.
“Nhị sư huynh, muội sẽ gọi Nhị hoàng tử vào đây. Về phần y có muốn nhận huynh hay không, thì muội cũng không nói chắc được. Chưa biết chừng y sẽ giận chó đánh mèo, ghen tị, thậm chí là oán hận huynh vì những đau khổ mà bản thân phải chịu. Huynh phải chuẩn bị tâm lý đó.”
“Đương nhiên, cũng có thể y chẳng thèm để ý tới mấy chuyện đó, chỉ cần người huynh đệ là huynh bình an vô sự, thì những đau khổ y phải chịu đều đáng giá.”
Trong lúc nhất thời, Phượng Khê vẫn chưa xác định được Nhị hoàng tử thuộc loại người nào, rốt cuộc hai người cũng chỉ mới tiếp xúc trong thời gian ngắn.
Nhưng từ hành động đưa kẹo cho Bùi Chu của y, có thể thấy, dường như y không hề có ác ý.
Thấy Bùi Chu đã chuẩn bị tốt tâm lý, Phượng Khê bèn ra ngoài kéo Nhị hoàng tử vào phòng.
Nhị hoàng tử vẫn đang cười ngây ngô.
Phượng Khê chậm rãi nói: “Nơi này không có người ngoài, đừng giả vờ nữa. Suốt ngày đeo mặt nạ, ngươi có thấy mệt không cơ chứ!”
Nụ cười của Nhị hoàng tử cương cứng nơi khóe miệng.
Y nhìn chằm chằm Phượng Khê: “Sao ngươi biết ta đeo mặt nạ?”
Phượng Khê: “…”
Nàng đang nói ẩn dụ đó, có được không?
Ai mà ngờ được rằng y thật sự đeo mặt nạ.
Trong lúc nàng hoang mang, Nhị hoàng tử chậm rãi xé tấm mặt nạ mỏng như cánh ve trên mặt xuống.
Để lộ diện mạo tuyệt sắc.
Trừ việc hơi gầy và xanh xao, thì diện mạo của y và Bùi Chu gần như giống nhau như đúc.
Bùi Chu nhìn Nhị hoàng tử bằng ánh mắt kinh ngạc, trong lúc vô thức, nước mắt đã rơi đầy mặt.
Dù không nói, huynh ấy cũng hiểu được nỗi khổ, sự đau đớn và sự ẩn nhẫn của y.
Nhị hoàng tử lại cười thật tươi.
“Ta đã chờ thời khắc này nhiều năm rồi. Ta tưởng kiếp này sẽ không thể gặp lại đệ nữa.”
“Đệ đệ à, đệ đừng cảm thấy gánh nặng tâm lý, đệ không phải nguồn căn tạo nên đau khổ của ta, trái lại, vì có sự tồn tại của đệ, ta mới có thể kiên trì đến bây giờ.”
Cuối cùng Bùi Chu cũng không thể kiềm chế sự uất nghẹn trong lòng được nữa, huynh ấy bụm mặt khóc thất thanh.
Huynh ấy cũng không biết vì sao bản thân lại khóc.
Huynh ấy chỉ muốn làm gì đó để trút hết sự uất nghẹn trong lòng.
Nhị hoàng tử dùng đôi tay đầy rẫy vết thương, vỗ vỗ bả vai Bùi Chu: “Khóc đi, khóc ra được sẽ dễ chịu hơn nhiều.”
Tuy giọng nói của y cũng ẩn chứa sự nghẹn ngào, nhưng y không khóc.
Bởi nước mắt của y đã khô cạn rồi.
Từ khi có ký ức, y đã biết người trong cung có người muốn lấy mạng y.
Quần áo của y thường có mùi lạ.
Y đổ thức ăn mà cung nhân đưa tới xuống hồ sen, chẳng bao lâu sau, cá trong hồ đã ngửa bụng, nổi trên mặt nước.
Trên giường y thường xuyên có những con trùng độc bò lổm ngộm…
Y muốn mách với phụ hoàng lắm chứ, nhưng mỗi lần mách đều sẽ có người c.h.ế.t, hơn nữa cuộc sống sau đó của y sẽ càng khó khăn hơn, thậm chí còn có người muốn đẩy y xuống giếng.
Hơn nữa, phụ hoàng cũng càng ngày càng mất kiên nhẫn.
Từ đó về sau, y biết, chỉ có giả ngu mới có thể sống sót.
Sau đó nữa, người trong bộ tộc của ngoại công trà trộn vào cung, y mới biết thân thế của mình, mới biết đeo mặt nạ che giấu diện mạo, đồng thời len lén tu luyện.
Cũng từ đó, y mới biết bản thân có một đệ đệ song sinh. Đệ ấy bị ông ngoại dùng bí pháp phong ấn huyết mạch, đưa tới Nhân tộc.
Bộ tộc của ông ngoại đã bị huyết tẩy từ lâu, chỉ có một số ít người sống sót.
Y tồn tại chỉ vì hai mục đích, là báo thù và tìm lại đệ đệ.
Chẳng qua y không ngờ rằng bản thân có thể gặp lại đệ đệ sớm như vậy. Rõ ràng đệ đệ sống khá tốt.
Bởi trong mắt đệ đệ có ánh sáng, đó là ánh mắt mà chỉ người sống trong tình yêu mới có thể sở hữu.
Là ánh mắt y không bao giờ có được.
Thế là đủ rồi.
Thù hận cứ để mình y gánh vác.
Đệ đệ chỉ cần sống vui vẻ là đủ rồi.
Thấy vẻ mặt y cực kỳ bình thản, chẳng hề giống đang giả vờ, trong lòng Phượng Khê thở phào nhẹ nhõm.
Thật ra nàng khá lo lắng sẽ xảy ra cảnh huynh đệ bất hòa.
Lúc này, Nhị hoàng tử cười nói với nàng: “Phượng Khê, đa tạ ngươi! Nếu không nhờ ngươi, sợ rằng hai huynh đệ ta đã không thể đoàn tụ sớm như vậy.”
Nghe hắn nói vậy, Phượng Khê biết ngay những sơ hở nàng phát hiện ra đều do y cố ý để lộ.
Cũng đúng, diễn nhiều năm như vậy mà không bị phát hiện, sao chỉ trong thời gian ngắn lại có thể lộ ra nhiều sơ hở như thế chứ!
Đúng vậy, Nhị hoàng tử cố ý để lộ sơ hở.
Y ẩn nhẫn nhiều năm như vậy, là vì vẫn luôn chờ một cơ hội.
Phượng Khê là Nhân tộc, nhưng có thể công khai ra vào hoàng cung, còn được Độc Cô viện trưởng hộ tống, hoặc là thân phận của nàng không đơn giản, hoặc là nàng có thủ đoạn đặc biệt.
Mặt khác, một Nhân tộc như nàng sẽ không vô duyên vô cớ tới gặp y.
Liên tưởng đến chuyện song sinh mà Đại hoàng tử từng nói, trong lòng y có một suy đoán: chắc chắn Phượng Khê có quan hệ với đệ đệ.
Nên y quyết định cược một phen.