Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn - Chương 278
Lúc này, Nhị hoàng tử cất giọng nghẹn ngào: “Phụ hoàng, mấy năm trước, người trong bộ tộc của ngoại công lẻn vào cung. Người nọ nói, tộc dân đã bị Yểm hậu ra lệnh tàn sát, gần như chẳng còn ai sống sót. Con còn có một đệ đệ, may mà đệ đệ được ngoại công kịp thời đưa sang Nhân tộc, nên mới thoát nạn. Người nọ nói với con, nếu muốn bảo vệ đệ đệ thì phải đeo mặt nạ, nếu không Yểm hậu sẽ nhanh chóng tìm được đệ ấy, tính mạng của đệ ấy sẽ khó mà giữ được. Thế nên, con bèn làm theo.”
“Phụ hoàng, khi ấy con còn nhỏ, không hiểu chuyện, nên người nọ nói gì thì con tin nấy. Bây giờ ngẫm lại, con mới biết bản thân khi đó ngu ngốc đến mức nào. Chỗ dựa lớn nhất của con là người cơ mà! Khi đó lẽ ra con nên kể rõ đầu đuôi cho người, chứ không phải tự tiện quyết định.”
“Lần này con tới dịch quán, gặp được đệ đệ, gặp được Phượng Khê tiểu hoàng muội, con mới biết, con đã sai rồi. Con thẹn với ơn sinh dưỡng của người, thẹn với thân phận hoàng tử của con, con đã phạm tội không thể tha thứ…”
Nói tới đây, gương mặt Nhị hoàng tử đã ướt đẫm nước mắt, giọng nghẹn lại, không thể nói tiếp được nữa.
Tình cảm chân thành được bộc lộ chẳng chút che giấu.
Ôi, nước gừng cay mắt quá đi thôi!
Mới thoa một tí mà nước mắt đã tuôn như suối rồi.
Chiêu này của tiểu hoàng muội thật sự rất hữu dụng.
Yểm hoàng nhìn Nhị hoàng tử, dung mạo của y cực kỳ tuyệt sắc, chẳng qua do hàng năm bị che giấu dưới lớp mặt nạ, nên làn da xanh xao, tái nhợt.
Đương nhiên ông ta biết, nếu y không giả ngu, thì đã chẳng thể sống đến bây giờ
Ông ta cảm thấy bản thân quá vô dụng, quá hèn nhát.
Lại nghĩ đến bóng dáng thanh tú, dịu dàng kia, sự thù hận dành cho Yểm hậu vốn kiềm chế ở nơi sâu dưới đáy lòng, nay lại bùng lên dữ dội.
Theo đó, cảm xúc áy náy và tình thương của cha vốn bị mài mòn gần như hết sạch, nay lại trỗi dậy.
Ông ta đứng dậy đỡ Nhị hoàng tử lên: “Hoàng nhi, là phụ hoàng có lỗi với con. Từ nay về sau, sẽ không có kẻ nào dám hại con nữa.”
Nhị hoàng tử ôm chầm Yểm hoàng, khóc rống lên.
Trong tiếng khóc xen lẫn đủ loại cảm xúc: tuyệt vọng, đau khổ, vui sướng, hi vọng,…
Dù là người có ý chí sắt đá Yểm hoàng cũng không khỏi cảm thấy rung động.
Cảm giác được người ta tin tưởng, ỷ lại thế này, khiến ông ta lần đầu tiên cảm nhận được cái gọi là cha con đồng lòng.
Khóc một lúc lâu, Nhị hoàng tử mới bình tĩnh lại.
“Phụ hoàng, tiểu hoàng muội đã đưa ra ý tưởng: người văn võ song toàn, dưới sự trị vì của người, Yểm tộc đã không ngừng phát triển, nên sau nhiều lần người cầu nguyện, Thiên Đạo đã chúc phúc, khiến con khôi phục bình thường. Con không dám tự quyết định, nên tới xin ý kiến của người.”
Đầu tiên Yểm hoàng sửng sốt, sau đó lòng mừng như điên.
Tất nhiên ông ta biết Phượng Khê đang tâng bốc ông ta, nâng cao địa vị của ông ta trong lòng dân chúng, nhưng đây cũng là điều ông ta muốn.
Tiểu nha đầu này thật sự rất thông minh, lời ăn tiếng nói và hành động đều rất thỏa đáng.
Chỉ là nàng nói dối như thật, khiến người ta không biết đường nào mà lần.
Nói một cách khoa trương thì bây giờ ngay cả ông ta cũng không biết rốt cuộc Phượng Khê có phải huyết mạch của mình không.
Càng không biết, lá thư của tổ tiên Yểm tộc là thật hay giả.
Nhưng chuyện đó không quan trọng, dù sao cứ có lợi với ông ta là được.
Ông ta vốn còn đang sầu lo rằng một khi điện Ma Thần được trùng tu thành công, Phượng Khê sẽ dẫn theo Bùi Chu quay về Nhân giới.
Tuy tiểu nha đầu nói rất dễ nghe, cái gì mà đi nằm vùng, dò thám tin tức. Nhưng lòng người cách nhau một cái bụng, ông ta lại chẳng có cách nắm thóp nàng, nên vẫn luôn cảm thấy bất an.
Bây giờ, ông ta không cần lo lắng nữa.
Rõ ràng tiểu nha đầu Phượng Khê kia rất quan tâm nhị nhi tử của ông ta, nếu không đã không nghĩ cách hợp thức hóa chuyện y khôi phục bình thường.
Huống chi, y và Bùi Chu là huynh đệ ruột, không nể mặt tăng cũng phải nể mặt Phật, chắc chắn Phượng Khê sẽ không bỏ mặc y.
Cho nên, nhị nhi tử của ông ta chính là quân cờ quan trọng để khống chế Phượng Khê.
“Vậy cứ làm theo ý tưởng của con bé đi.”
Nhị hoàng tử gật đầu đáp vâng, sau đó lộ vẻ mặt khó xử.
Yểm hoàng nói ngay: “Con có chuyện gì thì cứ nói ra, giữa phụ tử chúng ta không cần đắn đo nhiều như thế.”
Lúc này Nhị hoàng tử mới nói: “Phụ hoàng, Phượng Khê nói với con rằng tạm thời không muốn tiết lộ thân phận của Bùi Chu, nên bảo con tiếp tục đeo mặt nạ. Con không dám tự tiện quyết định, nên đành nhờ phụ hoàng cho ý kiến.”
Yểm hoàng cực kỳ hài lòng.
Ông ta thích khống chế mọi thứ trong lòng bàn tay, bất kể là con người hay sự việc.
Nhất là hoàng tử.
Tuy nói sớm muộn gì cũng phải truyền ngôi hoàng đế cho nhi tử, nhưng nếu nhi tử dám bộc lộ dã tâm khi ông ta còn sống, thì chính là tự tìm đường c.h.ế.t.