Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn - Chương 280
Đại hoàng tử cảm thấy sau khi nghe những lời mình nói, Yểm hoàng nhất định sẽ rất tức giận.
Bởi với hiểu biết của hắn ta về Yểm hoàng, ông ta hận nhất là bị người ta lừa gạt.
Kết quả, Yểm hoàng chỉ thản nhiên nói: “Có lẽ cách khôi phục của nó khá đặc biệt, nên mới như vậy.”
Đại hoàng tử thoáng sốt ruột: “Cách đặc biệt? Đệ ấy có thể có cách đặc biệt gì được? Chỉ đến chỗ của Phượng Khê một chuyến đã khôi phục bình thường, trừ khả năng giả ngu ra, con không tìm được cách giải thích khác.”
“Chẳng lẽ lại do Thiên Đạo chúc phúc hoặc tổ tiên hiển linh chắc? Dù có, thì cũng là lời nói dối Phượng Khê dạy đệ ấy. Chỉ là giả thần giả quỷ, mê dân hoặc chúng mà thôi…”
Rầm!
Yểm hoàng vỗ bàn cái rầm!
“Câm miệng! Thân là huynh trưởng, thấy đệ đệ khỏi bệnh, ngươi không vui thay nó thì thôi, đằng này còn ở đây suy đoán ác ý, đúng là nực cười! Trong khoảng thời gian này, ngươi ở yên trong phủ mà suy ngẫm đi, đừng lượn lờ trước mặt ta, khiến ta chướng mắt nữa.”
Đại hoàng tử ngơ ngác!
Hắn ta nói gì sai ư?
Sao phụ hoàng lại tức giận như thế?
Chẳng lẽ tên ngốc kia vừa khôi phục bình thường đã cướp đi sự sủng ái của phụ hoàng?
Nếu sớm biết thế này, trước kia hắn ta nên nghĩ cách chơi c.h.ế.t y!
Cố kiềm chế sự ghen tị trong lòng, hắn ta giải thích: “Phụ hoàng, người hiểu lầm rồi. Nhị hoàng đệ có thể khôi phục bình thường, tất nhiên là con rất vui, nhưng con sợ có người có mưu đồ bất chính, nên…”
Yểm hoàng hừ lạnh một tiếng: “Ta thấy chính ngươi mới là người có mưu đồ bất chính ấy! Ta cầu phúc cho Thanh Yến suốt ngày suốt đêm, khiến Thiên Đạo cảm động nên mới chúc phúc nó. Kết quả đến miệng ngươi lại thành giả thần giả quỷ, mê dân hoặc chúng. Ta thấy ngươi chẳng những bất mãn với Thanh Yến, mà còn bất mãn với cả ta nữa!”
Đại hoàng tử hoàn toàn ngơ ngác.
Nhưng hắn ta nhanh chóng phản ứng lại, vội vàng quỳ xuống nhận tội: “Phụ hoàng, con sai rồi! Lúc trước Phượng Khê và Tam hoàng đệ có xích mích, nhưng Nhị hoàng đệ lại vẫn qua lại với nàng ta, nên con có hơi nghi thần nghi quỷ!”
“Ngoài ra, con lo lắng Nhị hoàng đệ khôi phục bình thường sẽ cướp đi sự quan tâm và tình yêu của người, nên mới nhất thời hồ đồ, nói tầm bậy tầm bạ, xin người lượng thứ.”
Yểm hoàng vẫn khá thiên vị Đại hoàng tử, thấy hắn ta như thế, cơn giận trong lòng ông ta dịu đi nhiều, lại cảm thấy thái độ ban nãy của bản thân quá nghiêm khắc.
Khi ông ta đang định thu hồi hình phạt, thì bất chợt nhớ lại lời nói của Nhị hoàng tử, bèn nói: “Nếu ngươi đã biết sai, vậy hãy phụ tá Độc Cô viện trưởng trùng tu điện Ma Thần đi!”
Ban đầu, Đại hoàng tử tưởng Yểm hoàng nói đùa, nhưng thấy vẻ mặt ông ta nghiêm túc, hắn ta mới biết ông ta đang nói thật.
Sắc mặt hắn ta lập tức tái đi!
“Phụ hoàng, tuy nhi thần rất sẵn lòng phân ưu với người, nhưng tối qua trong lúc tu luyện, nhi thần bất cẩn bị thương, sợ rằng tạm thời không thể gánh vác trọng trách. Người yên tâm, chờ vết thương lành hẳn, nhi thần nhất định sẽ chủ động tới giúp đỡ Độc Cô viện trưởng.”
Yểm hoàng thừa biết là hắn ta đang viện cớ.
Lại nhớ đến hôm ở đại điện, hắn ta chủ động đòi nhận nhiệm vụ trùng tu điện Ma Thần, ông ta lập tức cảm thấy bản thân bị lừa gạt.
Cơn giận bùng lên dữ dội, không kiềm chế được!
“Cút! Ngươi cút cho ta! Không có lệnh của ta, không được rời khỏi phủ hoàng tử nửa bước.”
Đại hoàng tử khẽ thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần không bắt hắn ta đi trùng tu điện Ma Thần, bảo hắn ta làm gì cũng được.
Nhưng nghĩ đến việc Nhị hoàng tử đã khôi phục bình thường, trong lòng hắn ta lập tức dấy lên rất nhiều suy nghĩ độc ác.
Rời khỏi Ngự Thư Phòng, hắn ta bèn truyền tin cho Yểm hậu.
Hắn ta không thể ra tay, vậy đành giao cho mẫu hậu.
Dù bà ta g.i.ế.t c.h.ế.t kẻ ngốc kia, thì phụ hoàng cũng không thể làm gì bà ta.
Mấy năm nay, bà ta đã giải quyết hậu quả cho lão tam ngu xuẩn kia rất nhiều lần, bây giờ cũng nên làm chút chuyện cho hắn ta rồi.
Vừa nhận được tin của Đại hoàng tử, Yểm hậu đã nghe cung nhân báo lại rằng Nhị hoàng tử sắp dọn đến điện Vĩnh Ninh, bà ta tức điên lên.
Bà ta lập tức tới tìm Yểm hoàng.
Vừa gặp mặt đã khóc lóc, quậy ầm lên, trong giọng điệu thậm chí còn mang theo ý uy hiếp.
Yểm hoàng vốn đã khó ở, giờ đây thù mới hận cũ đều gợi lên.
Ông ta tát Yểm hậu một cái thật mạnh, rồi hạ lệnh cấm túc ba tháng.
Lúc này, hoàng cung hoàn toàn yên tĩnh.
Dù Yểm hậu được thế lực lớn chống lưng, nhưng lúc đầu sóng ngọn gió thế này, chẳng ai dám mạo hiểm chọc giận Yểm hoàng.
Sau khi nghe tin, trong lòng Nhị hoàng tử chẳng hề cảm thấy hưng phấn.
Bởi y biết, Yểm hoàng làm vậy, một phần vì tức giận Yểm hậu và Đại hoàng tử, phần khác là vì làm cho y xem.
Để đứa nhi tử là y càng thêm một lòng một dạ cống hiến cho ông ta.
Yểm hoàng lập tức báo tin cho Độc Cô viện trưởng, kể sơ qua về chuyện của Nhị hoàng tử, rồi nhờ ông ta chăm sóc đôi chút.
Độc Cô viện trưởng biết cái gọi là “chăm sóc” này có hai nghĩa: một là nghĩa trên mặt chữ, thi thoảng giúp đỡ Nhị hoàng tử.
Một nghĩa khác là giám sát.
Yểm hoàng trời sinh đa nghi, bây giờ ông ta vẫn chưa hoàn toàn yên tâm về Nhị hoàng tử.
Độc Cô viện trưởng chỉ thoáng nghĩ đã thấu ngay những quanh co lòng vòng trong chuyện này. Đúng là Nhị hoàng tử cứng cỏi và thông minh thật, nhưng chắc chắn trong chuyện này có sự giúp đỡ của Phượng Khê.
Nàng mới tí tuổi đầu, sao lại thông minh đến mức yêu nghiệt như thế chứ?
Về phần những lời Nhị hoàng tử nói có phải sự thật không, tạm thời ông ta không tiện phán đoán, chỉ có thể chậm rãi quan sát.