Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn - Chương 287
Trừ những nguyên nhân ở trên ra, thì còn một nguyên nhân nữa, đó là nàng rất tò mò về Ma Thần.
Theo lý thì tu sĩ đều nên sùng tín Thiên Đạo mới đúng, nhưng riêng Ma tộc và Yểm tộc, sự sùng tín của họ dành cho Ma Thần còn vượt qua cả Thiên Đạo.
Nhưng những tư liệu về Ma Thần lại không có nhiều, nghe nói ngay cả tượng Ma Thần cũng đeo mặt nạ.
Chẳng qua, phải làm thế nào mới ghép lại được đây?
Dường như những cách có thể sử dụng đều đã được thử rồi.
Phượng Khê cảm thấy có lẽ vấn đề mấu chốt nằm ở những viên huyết châu kia.
Một pho tượng sao có thể rỉ m.á.u cho được?
Chuyện khác thường, tất có điều mờ ám.
Nếu thu hết những hạt huyết châu kia, rồi tiến hành ghép nối, biết đâu lại có thể thành công.
Sau khi nàng chia sẻ ý tưởng này với lão già kia, ông ta thở dài: “Bọn ta cũng nghĩ đến điều này rồi, chẳng qua, tuy bây giờ thoạt trông huyết châu và pho tượng tách biệt thế thôi, nhưng khi tiến hành ghép nối, huyết châu sẽ lập tức dung nhập vào các mảnh tượng, căn bản không thể tóm được chúng.”
Phượng Khê thầm nghĩ: đám huyết châu kia cũng ranh ma gớm nhỉ?
Nàng suy nghĩ một lát, rồi vẫy tay gọi lôi kiếp đang chơi vui vẻ tới gần.
Lôi kiếp không muốn qua đâu.
Làm thế trông nó giống như tùy tùng của nàng ấy.
Nhưng nghĩ đến những mảnh tượng nhỏ trong phòng, dù không cam tâm tình nguyện, nó vẫn phải bay tới cạnh nàng.
Phượng Khê nói: “Ta muốn ngươi làm mồi câu để bắt những hạt huyết châu kia. Ngươi chuẩn bị đi.”
Lôi kiếp: “…?”
Nàng có thể nhận thức đúng vị trí của mình không hả?
Họ chỉ tạm thời kết minh thôi đấy, nàng có tư cách gì mà chỉ huy nó?
Vả lại, nàng dựa vào đâu mà đưa ra kết luận rằng: những hạt huyết châu kia sẽ cảm thấy hứng thú với nó?
Quan trọng nhất là, chẳng lẽ nàng không biết nó sợ uy áp của tượng Ma Thần bên trong ư?
Nó nghi ngờ rằng nàng đang muốn nó đi tìm c.h.ế.t!
Hiếm khi Phượng Khê kiên nhẫn giải thích cho nó: “Ta suy đoán những hạt huyết châu kia là nguyên nhân khiến tượng Ma Thần nứt vụn, hơn nữa nó vẫn đang tiếp tục trấn áp mảnh vỡ của tượng Ma Thần, nói đúng hơn là, nó và các mảnh vỡ của tượng Ma Thần vẫn đang đấu sức với nhau.”
“Nếu lực lượng của huyết châu đủ mạnh, thì đoán chừng tượng Ma Thần đã sớm hóa thành bột mịn rồi. Cho nên, nó rất cần bổ sung năng lượng, nên sức mạnh lôi điện của ngươi sẽ có sức hấp dẫn rất lớn với nó.”
“Ta biết ngươi kiêng dè tượng Ma Thần bên trong, nhưng dù người hay lôi kiếp thì cũng phải học cách khắc phục nỗi sợ. Nhất là ngươi, ngươi là sứ giả của Thiên Đạo, là hóa thân của chính nghĩa, ngươi không nên sợ hãi bất cứ thứ gì mới phải. Ta tin ngươi nhất định sẽ làm được mà…”
Lôi kiếp cảm thấy nó đã không thể khống chế bản thân nữa.
Rõ ràng nó biết làm vậy chẳng khác nào tự tìm đường c.h.ế.t, nhưng nó vẫn vô thức đi theo Phượng Khê tới cửa của gian phòng kia.
Không được!
Chắc chắn nha đầu lòng dạ hiểm độc kia đang lừa dối nó!
Nó không thể để nàng đạt được mục đích!
Vẫn nên chạy nhanh thì hơn!
Nhưng ý định chỉ vừa manh nha, còn chưa kịp thực hiện, nó đã bị Phượng Khê xách lên, ném vào trong phòng.
Lôi kiếp thực sự tức điên lên.
Nha đầu chó lòng dạ hiểm độc, sau này nếu nó không đánh c.h.ế.t nàng, nó nhất định sẽ theo họ nàng.
Lôi kiếp vốn tưởng sau khi bị ném vào phòng, nó sẽ bị các mảnh vỡ của tượng Ma Thần tấn công, chẳng ngờ lại chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
Lòng tự tin vốn lao dốc của lôi kiếp lập tức tràn đầy trở lại.
Nỗi oán hận của nó dành cho Phượng Khê cũng dịu đi hơn nửa.
Trong lúc mải nghĩ ngợi, nó phát hiện ra có mười mấy hạt huyết châu lén tới gần nó.
Không ngờ suy đoán của nha đầu chó lòng dạ hiểm độc lại đúng.
Mấy đứa này thật sự thèm khát sức mạnh lôi điện của nó.
Con mẹ nó chứ!
Nha đầu chó lòng dạ hiểm độc lợi dụng sức mạnh lôi điện của nó để đột phá Trúc Cơ, để trông nấm cũng đã đủ khiến nó mất mặt rồi.
Bây giờ mấy hạt huyết châu này cũng muốn lợi dụng nó, đúng là tự tìm đường c.h.ế.t mà!
Lôi kiếp cảm thấy nếu mình và Phượng Khê đã là đồng minh, thì nên có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia.
Cho nên, khi khoảng cách giữa nó và mười mấy hạt huyết châu kia càng ngày càng gần, nó bèn dẫn dụ chúng bay về phía Phượng Khê.
Nó còn lâu mới lãng phí sức mạnh lôi điện để đánh huyết châu, vẫn nên để nha đầu thối kia tự giải quyết thì hơn.
Phượng Khê không quá bất ngờ với chuyện này, bởi nàng hiểu quá rõ đức hạnh của lôi kiếp rồi.
Nàng lập tức hóa linh lực thành những sợi dây đằng nhỏ, trói chặt những hạt huyết châu kia, rồi hóa linh lực thành lửa, tiến hành thiêu đốt chúng.
Kết quả, huyết châu không hề sợ lửa thiêu, hơn nữa còn tránh thoát dây đằng.