Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn - Chương 288
Phượng Khê sốt ruột không thôi.
Nàng hét với lôi kiếp đang đứng ngoài hóng chuyện: “Nhanh, mau xử chúng. Đợi xong việc, ta sẽ tặng ngươi một món quà lớn.”
Lôi kiếp không muốn nghe lời nàng đâu.
Nhưng cơ thể lại không chịu nghe theo sự điều khiển của nó.
Một tia sét bổ thẳng xuống một hạt huyết châu.
Huyết châu lập tức hóa thành bột mịn.
Phượng Khê mừng rơn: “Làm tốt lắm! Ta biết ngươi chắc chắn sẽ làm được mà, ngươi tuyệt vời quá đi mất thôi. Ngay từ ngày đầu tiên quen biết, ta đã biết ngươi lợi hại rồi! Nhưng ta không ngờ, ngươi còn lợi hại hơn những gì ta tưởng…”
Lôi kiếp bị khen đến độ lâng lâng, bèn mơ màng đánh thêm mười mấy hạt huyết châu nữa.
Sau đó, dưới sự dụ dỗ của Phượng Khê, nó lại bay vòng về, tiếp tục dẫn dụ huyết châu.
Rõ ràng linh trí của đám huyết châu này có hạn, tuy đã có vết xe đổ, nhưng chúng vẫn muốn cắn nuốt sức mạnh lôi điện, không ngừng tiến lại gần lôi kiếp.
Lôi kiếp đã tìm lại được cảm giác ưu việt về sự thông minh.
Đám huyết châu kia đều là đồ ngốc.
Thậm chí còn chẳng xứng xách giày cho nó!
Sau vài lần lặp đi lặp lại như thế, tất cả những hạt huyết châu trong phòng đều đã bị lôi kiếp đánh thành bột mịn.
Kích thước của lôi kiếp cũng thu nhỏ lại.
Chẳng qua, khi nhìn thấy ánh mắt khâm phục của Phượng Khê, nó lập tức cảm thấy chuyện thu nhỏ chẳng hề gì.
Ít nhất hình tượng của nó trong lòng nha đầu chó lòng dạ hiểm độc kia đã cao tới hai trượng tám rồi.
Nghĩ đến lời Phượng Khê hứa sẽ tặng cho mình một món quà lớn, trong lòng lôi kiếp thoáng mong chờ.
Tiền tài đều là vật ngoài thân, nó không quá để ý.
Nó chỉ muốn… gỡ gạc lại chút vốn.
Để cân bằng tâm lý mà thôi.
Phượng Khê cũng không nuốt lời, nàng mở nhẫn trữ vật, lấy ra một chiếc áo choàng đỏ chót: “Tặng cho ngươi này! Sau này khi đi đánh người, ngươi nhớ khoác chiếc áo này vào, cực kỳ khí phách luôn đấy!”
Lôi kiếp nửa tin nửa ngờ.
Nhưng nhìn vẻ mặt chân thành của Phượng Khê, không giống như đang nói dối.
Thế là, nó “nhận” lấy, rồi khoác ngay lên người.
Ôi chao, không phải nói quá chứ, trông cực kỳ có phong cách luôn!
Sau đó, nó chạy tới tìm ảo cảnh của thú Huyết Đồng để khoe khoang.
Những mảnh vỡ của tượng Ma Thần rơi lả tả đầy đất.
Không còn đối thủ ràng buộc, chúng cũng không cần tốn năng lượng để trôi nổi nữa.
Những mảnh vỡ kia chỉ to chừng móng tay, muốn ghép lại hoàn chỉnh thì thực sự rất khó khăn.
Thế nên, Phượng Khê không định làm công việc tốn sức này.
Nàng cúi người thật sâu, cung kính nói với các mảnh vỡ: “Vãn bối không dám mạo phạm thiên nhan, không biết ngài có thể tự ghép lại không?”
Các mảnh vỡ trên mặt đất chẳng có phản ứng gì.
Phượng Khê suy nghĩ một lát rồi nói tiếp: “Có phải do ngài thiếu sức mạnh tín ngưỡng, nên tạm thời mới không thể ghép lại, đúng không?”
Các mảnh vỡ trên mặt đất khẽ rung động.
Phượng Khê cảm thấy chuyện này không quá khó.
Chỉ cần thuyết phục lão già kia mở một lỗ thủng trên kết giới, sức mạnh tín ngưỡng từ bên ngoài thừa đủ để các mảnh vỡ hấp thụ.
Vì thế, nàng tung tăng chạy ra ngoài, chia sẻ suy nghĩ của mình với lão già.
Lão già choáng váng không thôi.
Bởi hành động của Phượng Khê luôn vượt ngoài dự liệu của ông ta.
Chẳng qua, ông ta cũng thấy được hi vọng.
Một hi vọng cực lớn.
Thế nên, sau khi thoáng do dự, ông ta bèn đồng ý với đề nghị của Phượng Khê, mở một lỗ hổng trên kết giới.
Sức mạnh tín ngưỡng cuồn cuộn chảy vào các mảnh vỡ của tượng Ma Thần.
Các mảnh vỡ bắt đầu chậm rãi ghép lại với nhau…
Sau ba ngày ba đêm, cuối cùng tượng Ma Thần cũng được ghép hoàn chỉnh.
Lúc trước, khi còn là mảnh vỡ, trừ cảm nhận được một chút uy áp ra, thì Phượng Khê chẳng cảm nhận được chỗ nào đặc biệt cả.
Nhưng lúc này, khi đứng trước mặt tượng Ma Thần, đáy lòng nàng vô thức nảy sinh sự kính sợ.
Đó là một loại kính sợ không dám ngước nhìn.
Khi lòng Phượng Khê mải suy nghĩ miên man, phía sau nàng xuất hiện ảo ảnh một lão già.
Ông ta quỳ trên mặt đất, không ngừng dập đầu nhận lỗi.
Đại khái là ông ta vô dụng, không bảo vệ được tượng Ma Thần, tội của ông ta đáng c.h.ế.t vạn lần.
Sau đó, Phượng Khê phát hiện bóng dáng lão già nhanh chóng trở nên ảm đạm.
Lòng nàng hoảng hốt không thôi, đừng bảo ông ta sắp tiêu tán đấy nhé?
Lão già cũng nhận ra điều này, ông ta nở một nụ cười thoải mái.
Trước kia tiêu tán, có thể nhìn thấy tượng Ma Thần được ghép lại hoàn chỉnh, ông ta đã mãn nguyện rồi.
Ông ta nói với Phượng Khê: “Phượng Khê, lần này ngươi lập công lớn, ta tặng nhẫn trữ vật của mình cho ngươi. Ta sẽ dùng chút tu vi còn lại, phá bỏ kết giới, để điện Ma Thần lại lần nữa xuất hiện dưới ánh mặt trời. Nếu Yểm hoàng đương nhiệm hỏi thân phận của ta, ngươi cứ nói ta tên là Hách Liên Túng Hoành.”