Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn - Chương 289
Ông ta vừa dứt lời, trước mặt Phượng Khê xuất hiện một chiếc nhẫn trữ vật.
Phượng Khê cũng không khách sáo, mà lập tức nhận lấy.
Ảo ảnh của thú Huyết Đồng ở đằng kia cũng không ngừng thay đổi, sau đó nó bổ nhào về phía lôi kiếp.
Dù sao nó cũng sắp tan biến rồi.
Nó cóc sợ nữa!
Nó phải tìm lại thể diện đã mất!
Lôi kiếp không ngờ rằng ảo ảnh của thú Huyết Đồng sẽ đột nhiên nổi điên, hơn nữa ban nãy nó đánh tốn khá nhiều tu vi để đánh nát huyết châu, nên không muốn cứng đối cứng với thú Huyết Đồng, nên bị thú Huyết Đồng đuổi chạy khắp sân viện.
Phượng Khê có hơi cạn lời.
Ai mà ngờ được lôi kiếp lại là một kẻ dở hơi thế này!
Lúc này, kết giới hoàn toàn bị phá bỏ.
Phượng Khê phát hiện cả tòa điện Ma Thần đều đang bay lên.
Lão già kia cũng chắp tay vái chào Phượng Khê, rồi chậm rãi tiêu tán.
Ảo ảnh của thú Huyết Đồng lườm lôi kiếp một cái sắc lẹm, rống giận vài tiếng, rồi giơ móng vuốt lên, tự đánh mình một cái, cũng chậm rãi tan biến.
Rõ ràng nó còn có thể tồn tại thêm một thời gian nữa, nhưng nó muốn tuẫn táng theo chủ.
Phượng Khê cảm thán không thôi: “Thú Huyết Đồng trung thành với chủ nhân thật đó. Về sau, lỡ ta gặp bất trắc gì, ngươi cũng có thể học nó, tuẫn táng theo ta.”
Lôi kiếp: “…”
Sao nàng mặt dày thế nhỉ?
Ngay khi nó đang định dùng hành động thực tế để bày tỏ sự bất mãn, thì Phượng Khê đã thành kính quỳ xuống trước tượng Ma Thần.
Điện Ma Thần sắp xuất hiện trở lại, đương nhiên nàng phải nhân dịp này để xây dựng hình tượng rồi.
Là lòng thành kính của nàng khiến Ma Thần cảm động, nên điện Ma Thần mới lộ ra dưới ánh mặt trời.
Đảm bảo sẽ thu được một rổ hảo cảm của người Yểm tộc cho xem!
Tuy lôi kiếp rất muốn gây sự với Phượng Khê, nhưng từ sau khi tượng Ma Thần được ghép lại hoàn chỉnh, nó không dám tiến vào phòng nữa.
Nên chỉ có mỗi Phượng Khê đang ở kia giả vờ giả vịt.
Nó không muốn để mọi người nhìn thấy mình, bèn lén lút trốn vào trong lùm cây.
Lúc này, Yểm hoàng đang đau hết cả đầu.
Từ khi Phượng Khê mất tích, ngày nào mấy người Hải trưởng lão cũng với gây áp lực cho ông ta.
Yểm hoàng chỉ có thể kiên nhẫn giải thích.
Ông ta cũng không muốn chuyện này xảy ra, bởi ông ta còn trông chờ Phượng Khê giúp trùng tu điện Ma Thần nữa kia mà.
Trong lúc ông ta sứt đầu mẻ trán, thì nhận được tin tức Độc Cô viện trưởng gửi tới.
“Bệ hạ, Phượng Khê đã về rồi. Con bé còn mang theo một tòa điện Ma Thần nữa! Có lẽ chính là tòa điện Ma Thần ban đầu kia.”
Yểm hoàng nghi ngờ bản thân bị ảo giác.
Tòa điện Ma Thần ban đầu ư?
Không phải đã bị sụp rồi à?
Tuy trong lòng có rất nhiều nghi ngờ, nhưng ông ta vẫn cảm thấy mừng rơn.
Chỉ cần là điện Ma Thần là được!
Chuyện mà phụ hoàng ông ta không làm được, ông ta đã làm được rồi!
Phượng Khê quả là khuê nữ ngoan của ông ta!
Khó trách trước kia Hải trưởng lão luôn miệng nói nàng là điềm lành của Nhân tộc, bây giờ ngẫm lại thì thấy đúng thật!
Sau này dứt khoát ban cho nàng danh hiệu Cát Tường công chúa đi!
Yểm hoàng vừa nghĩ vậy, vừa chạy đến điện Ma Thần.
Do quá nôn nóng, ông ta thậm chí còn không dẫn theo hộ vệ.
Khoảnh khắc nhìn thấy điện Ma Thần, chóp mũi Yểm hoàng chua xót, nước mắt suýt thì rơi xuống.
Để trùng tu điện Ma Thần, không chỉ tốn rất nhiều sức người, sức của, mà còn khiến bao người thiệt mạng.
Bây giờ, cuối cùng cũng được hồi đáp rồi.
Chỉ cần điện Ma Thần còn tồn tại, Yểm tộc ông ta nhất định sẽ không ngừng phát triển.
Ông ta quỳ gối trước tượng Ma Thần, thành kính dập đầu bái lạy.
Lúc này, mọi người lục tục chạy tới.
Sau khi tế bái Ma Thần, họ đồng thời nhìn Phượng Khê với ánh mắt tò mò, muốn biết rốt cuộc mọi chuyện là thế nào.
Phượng Khê chỉ cười nhạt, chứ không hé răng.
Khiến mọi người cảm thấy nàng cao thâm khó đoán.
Nhìn dáng vẻ vờ vờ vịt vịt của nàng, lôi kiếp đang trốn trong lùm cây cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Thế nên nó chuẩn bị tư thế, định giáng cho Phượng Khê một đòn tấn công bất ngờ.
Nhưng còn chưa kịp làm gì, ánh mắt Phượng Khê đã khẽ liếc về phía này một cái.
Lôi kiếp lập tức bất động.
Nha đầu thối đã phát hiện ra nó rồi!
Lôi kiếp không hề biết rằng, thật ra Phượng Khê chỉ trùng hợp nhìn qua bên này, chứ căn bản không hề phát hiện ra nó.
Yểm hoàng sốt ruột muốn biết đầu đuôi sự việc, nên trực tiếp đưa Phượng Khê và Độc Cô viện trưởng hồi cung.
Sau khi Phượng Khê rời đi, lôi kiếp mới dám bò ra khỏi lùm cây.
Sau đó, nó ngẩn người.
Vì sao nó phải lén la lén lút như thế nhỉ?
Lúc nãy là do sợ Ma Thần, sao bây giờ lại giống như nó sợ nha đầu thối Phượng Khê kia vậy?
Chắc chắn có khâu nào sai sót rồi!
Bên kia, trong Ngự Thư Phòng, Phượng Khê kể chi tiết những chuyện đã xảy ra, không hề giấu diếm nửa lởi.
Yểm hoàng và Độc Cô viện trưởng nghe mà choáng váng.
Hách Liên Tùng Hoành?
Đó là người đồng lứa với tằng tổ phụ (ông cố) của Yểm hoàng.
Mà đúng là tằng tổ phụ của Yểm hoàng bị đột tử thật, nên có rất nhiều chuyện vẫn chưa kịp dặn dò người kế vị.
Trong lòng Độc Cô viện trưởng thầm cảm thán: nếu không nhờ Phượng Khê, rất có thể họ vĩnh viễn không biết được điện Ma Thần đang trốn dưới lòng đất, càng không biết chân tướng mọi chuyện.
Quyết định nhận đứa khuê nữ này của bệ hạ, cực kỳ chính xác.