Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn - Chương 290
Lúc này, Phượng Khê nói: “Phụ hoàng, điện Ma Thần đã xuất hiện, có phải cũng nên ký hiệp ước hữu nghị vạn năm rồi không?”
Yểm hoàng gật đầu: “Ta sẽ sai người bắt đầu chuẩn bị chuyện này.”
Hiện tại lòng Yểm tộc đã hoàn toàn nghiêng về phía Nhân tộc.
Chỉ riêng chuyện điện Ma Thần thôi đã góp vô số điểm cho Nhân tộc rồi.
Dù Ma tộc có cưỡi ngựa đuổi, cũng còn lâu mới kịp!
Hơn nữa những năm qua, ông ta đã phải ngậm bồ hòn làm ngọt trước Ma Tộc bao lần, đã sớm chịu đựng đủ rồi.
Nay nhờ phúc của khuê nữ, về sau ông ta sẽ không bao giờ phải chịu đựng nữa!
Phượng Khê nói: “Phụ hoàng, ban nãy khi ở điện Ma Thần, có rất nhiều người dò hỏi đầu đuôi sự việc, nhưng con không hé răng nửa lời. Bởi chuyện này liên quan đến cơ mật của hoàng gia chúng ta, bên con nghĩ cần bạc bạc cho kỹ rồi mới thông báo ra ngoài.”
Yểm hoàng hài lòng gật đầu: “Con nghĩ chu đáo lắm, vậy con cảm thấy nên nói thế nào mới thích hợp?”
Phượng Khê suy tư một lát, rồi mới nói: “Hay là nói, chuyện điện Ma Thần biến mất là thử thách mà Ma Thần dành cho chúng ta! Nếu gán cho Ma Thần, vậy mọi chuyện sẽ trở nên hợp lý, chẳng ai dám nghi ngờ ngài ấy cả.”
Hai mắt Yểm hoàng sáng lên.
Cách này hay!
Khuê nữ nói đúng, không ai dám nghi ngờ Ma Thần cả.
Dù chuyện đó không hợp thói thường, thì mọi người cũng sẽ tự động bổ não tìm lý do thôi!
Phượng Khê lại nói tiếp: “Phụ hoàng yên tâm, con kín mồm kín miệng lắm, con sẽ giữ kín chân tướng mọi chuyện, dù là với nhị sư huynh, con cũng không tiết lộ nửa chữ!”
Yểm hoàng lại càng hài lòng hơn.
Bây giờ ông ta có một tâm nguyện.
Chỉ mong Phượng Khê thật sự là khuê nữ ruột của ông ta!
Tiếc là, chính bản thân ông ta cũng biết, xác suất của chuyện này gần như bằng không.
Thôi vậy!
Cha con đã nhận nhau rồi, dù không phải ruột thịt, thì chung đụng lâu ngày cũng sẽ thành ruột thịt thôi!
Vì thế, lúc rời khỏi Hoàng cung, Phượng Khê không hề đi tay không, mà ôm theo phần thưởng và một nghìn vạn Yểm thạch mà Yểm hoàng ban cho.
Không hổ là Yểm hoàng, vừa ra tay đã hơn hẳn người thường.
Địa vị của ông ta trong lòng Phượng Khê cũng dần tăng cao chút.
Trên đường về, Phượng Khê còn chạm mặt thú Huyết Đồng.
Thấy Phượng Khê đi một mình, không có Độc Cô viện trưởng ở cạnh, tinh thần của thú Huyết Đồng lâp tức hăng hái hẳn lên.
Nha đầu thối này trêu đùa nó hết lần này đến lần khác, bây giờ nó nhất định phải dạy cho nó một bài học.
Thậm chí nó còn tưởng tượng ra dáng vẻ chật vật của Phượng Khê rồi cơ.
Nhưng dù chật vật đến đâu, thì cũng đáng đời nàng!
Nó vồ thật nhanh về phía nàng, nhưng khi khoảng cách giữa nó và nàng còn chừng một trượng, nó nghe nàng thở dài: “Nói có lẽ ngươi không tin chứ, ta đã gặp cha ngươi trong điện Ma Thần đó.”
Thú Huyết Đồng: “…”
Đầu tiên nó thoáng sửng sốt, theo sau đó là cơn giận không thể kiềm chế.
Chắc chắn nha đầu thối lại đang trêu chọc nó, đúng là tìm đường c.h.ế.t mà!
Phượng Khê nhún vai: “Ngươi biết Hách Liên Tùng Hoành không? Thú Huyết Đồng mà ta nói là thú cưỡi của người đó! Trừ vóc dáng to hơn ngươi ra, thì ngoại hình của con thú kia giống ngươi như đúc!”
Thú Huyết Đồng ngẩn người.
Thú cưỡi của Hách Liên Tùng Hoành ư?
Vậy đúng là cha nó thật rồi!
Chẳng lẽ cha nó còn sống ư?
Tuy nó không biết nói, nhưng Phượng Khê cũng đoán được suy nghĩ của nó, bèn đáp: “Tiếc là, ta chỉ nhìn thấy tàn hồn thôi. Nó đã tuẫn táng, c.h.ế.t hẳn theo chủ nhân rồi.”
Nghe vậy, thú Huyết Đồng phủ phục trên mặt đất mà khóc.
Phượng Khê lại gần, nhảy lên vỗ vỗ vai nó!
Không còn cách nào khác, người ta quá cao, còn nàng quá lùn. Dù người ta đã nằm bẹp trên đất, thì vẫn to cao hơn nàng.
“Được rồi, đừng khóc nữa, dù ngươi có khóc mù mắt thì cha ngươi cũng đâu thể sống lại. Cha ngươi có vài lời nhờ ta chuyển cho ngươi, ngươi nghe cho kỹ này!”
Thú Huyết Đồng ngừng khóc, nhìn về phía Phượng Khê.
Phượng Khê chắp tay sau lưng: “Cha ngươi nói: nhi tử ngoan của cha, về sau con nhất định phải trung thành với Yểm hoàng, đừng bôi nhọ tên tuổi của thú Huyết Đồng chúng ta. Ngoài ra, nha đầu Phượng Khê là người không tệ, đã giúp ta một ơn lớn, con nhớ thay ta trả ơn cho nàng!”
Nghe xong, thú Huyết Đồng cảm thấy câu sau chắc chắn là giả!
Chắc chắn là Phượng Khê tự bịa thêm vào!
Nên nó tự động lược bỏ.
Nó khẽ gầm hai tiếng với Phượng Khê, rồi khóc lóc chạy đi.
Bây giờ nó không có tâm trạng gây sự với nàng.
Phượng Khê thầm bĩu môi, vừa ngâm nga điệu hát dân gian vừa bước ra khỏi hoàng cung.
Vừa ra đến cửa cung, đã nhìn thấy đám người Hải trưởng lão.
Quân Văn và Hình vu gần như đồng thời vọt về phía nàng.
“Tiểu sư muội, muội không sao chứ?”
“Tiểu sư muội, muội không sao chứ?”
Phượng Khê: “…”
Hai người các huynh đã thống nhất lời thoại rồi đúng không?
Quân Văn hung hăng trợn mắt lườm Hình Vu một cái.
Một sư huynh ngoài giá thú như gã vờ vịt cái gì?
Chẳng qua, hiện tại hắn không có tâm trạng tính sổ với Hình Vu, mà ân cần hỏi han Phượng Khê.
Đám người Hải trưởng lão cũng nhao nhao xúm lại.
Phượng Khê cười nói vài câu xoa dịu tâm trạng của mọi người, rồi cùng mọi người quay về dịch quán.
Nàng nói lời giữ lời, không hề kể cho mọi người tình hình thực tế, mà bịa ra một cái cớ.
Dù sao cũng không có người thứ hai ở đây, nàng nói cái gì thì là cái đó.
Con người nàng ấy mà, rất có đạo đức nghề nghiệp đấy nhé!
Bây giờ nàng là hoàng nữ Yểm tộc, nên tất nhiên cũng phải bảo vê lợi ích của Nhân tộc.
Tương tự, khi quay về Nhân tộc, đổi sang vai trò tấm gương mẫu mực của Nhân tộc, nàng cũng sẽ đặt lợi ích của Nhân tộc lên hàng đầu.
Còn về thân phận gian tế của Ma tộc á, ừm, phải xem của cải của họ có phong phú không đã.
Đương nhiên, nếu liên quan đến chuyện của Tiêu Bách Đạo và mấy người Quân Văn, thì ba tộc đều phải đứng sang một bên.