Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn - Chương 294
Khi Phượng Khê đang tu luyện, lôi kiếp chui qua khe cửa vào phòng.
Kích thước hiện tại của nó chỉ to cỡ chiếc đũa, màu sắc cũng nhạt nhòa hơn nhiều.
Về chiếc áo choàng màu đỏ, thì đã bị nó cất vào không gian tự thân rồi. Nó có ngu đâu, mặc chiếc áo kia đi lại khắp nơi, chẳng khác gì biến thành bia sống cho người ta nhắm.
Nó sẽ để dành tới lần sau đi đánh nha đầu chó rồi mặc.
Mặc áo choàng nàng tặng tới đánh nàng.
Đó mới là cách báo thù tốt nhất.
Lần này nó tới đây là để vạch rõ giới hạn với Phượng Khê.
Đã thoát khỏi điện Ma Thần, mối quan hệ hợp tác tạm thời giữa nó và nàng cũng nên kết thúc. Từ nay về sau, nó thề không đội trời chung với nàng.
Nhìn thấy Phượng Khê đang ngồi tĩnh tọa, nó lập tức giương nanh múa vuốt xông tới.
Dù với lượng sức mạnh lôi điện ít ỏi còn lại, nó không thể lấy mạng nàng, nhưng chí ít cũng có thể dọa dẫm nàng cho hả giận.
Chẳng qua vừa lao đến trước mặt Phượng Khê, lôi kiếp đã thấy thất khiếu của nàng đổ m.á.u, cả người hôn mê bất tỉnh.
Lôi kiếp: “…”
Bây giờ nàng không đấu trí đấu dũng nữa, mà quay sang giở trò ăn vạ đúng không?
Hừ! Định lừa nó chắc?
Nhưng sao trông giống thật thế nhỉ?
Lôi kiếp quan sát thêm một lát nữa, thì phát hiện Phượng Khê không hề giả vờ, mà thật sự hôn mê.
Nếu nó nhân lúc này mà đánh nàng, thì lượng sức mạnh lôi điện ít ỏi kia đã đủ để chơi c.h.ế.t nàng rồi.
Nhưng, nó do dự.
Có nên đánh không đây?
Cuối cùng, nó vẫn không đánh.
Nếu cứ để nàng c.h.ế.t một cách mơ mơ hồ hồ như vậy, thì hời cho nàng quá rồi!
Nó phải đánh lúc nha đầu chó đang tỉnh táo, để nàng cảm nhận được cơn đau đớn, để nàng cảm nhận được sự c.h.ế.t dần c.h.ế.t mòn, có thế nó mới hả giận!
Lôi kiếp bay quanh Phượng Khê hai vòng.
Nha đầu chó nhiều m.á.u thật đấy!
Thảm quá đi mất thôi!
Đừng bảo nàng sẽ c.h.ế.t thật đấy nhé?
Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng bước chân, lôi kiếp lén lút trốn trên xà nhà.
“Tiểu sư muội? Tiểu sư muội!”
Giang Tịch gọi vài tiếng mà không thấy Phượng Khê đáp lại, huynh ấy trực tiếp đẩy cửa ra.
Vừa liếc mắt đã nhìn thấy Phượng Khê nằm thẳng cẳng trên đất.
Bất kể ai nhìn thấy hình tượng thảm hại lúc này của Phượng Khê thì cũng phải giật mình thôi.
May mà Giang Tịch đã nhìn thấy nhiều lần, nên c.h.ế.t lặng luôn rồi.
Huynh ấy thuần thục bắt đầu một loạt hành động.
Đầu tiên, đút cho nàng uống một viên thuốc chữa trị thần thức, rồi lau sạch m.á.u trên mặt nàng, cuối cùng ôm nàng lên giường, đắp kín chăn.
Tiếp theo, cứ chờ nàng tự tỉnh dậy là được.
Quả nhiên, chỉ chốc lát sau Phượng Khê đã tỉnh, còn vươn vai duỗi lưng một cái.
Nhìn thấy dáng vẻ không tim không phổi của nàng, Giang Tịch cất giọng khuyên nhủ: “Tiểu sư muội, muội tu luyện đừng liều mạng như thế, cứ thất khiếu đổ m.á.u mãi vậy sẽ không tốt cho cơ thể đâu.”
Phượng Khê ngoan ngoãn gật đầu đáp vâng.
Nhưng Giang Tịch thừa biết, nàng chỉ đáp qua loa cho có lệ, chứ vốn không để bụng.
Muốn trách thì phải trách người làm đại sư huynh là huynh ấy quá vô dụng.
Nếu huynh ấy sớm đột phá Nguyên Anh, thì tiểu sư muội đã không cần liều mạng như thế.
Vì vậy, Giang Tịch dặn dò thêm vài câu nữa, rồi quay về phòng tu luyện.
Đợi huynh ấy rời đi, Phượng Khê nhìn lên xà nhà, ngoắc ngoắc ngón tay: “Xuống đây.”
Lôi kiếp vội vàng bay xuống.
Sau đó, nó sửng sốt.
Tại sao nó phải nghe lời nàng?
Chắc chắn là di chứng từ lần ở điện Ma Thần đó.
Lôi kiếp ảo não không thôi, nên cũng lười nghe Phượng Khê lải nhải nhiều, mà bổ bừa hai tia sét, rồi luống cuống bay đi.
Càng nghĩ nó lại càng tức giận.
Khi đi ngang qua phủ Đại hoàng tử, nó thấy có rất nhiều người đứng trong sân.
Ban đầu vốn không quan tâm, nhưng nghe Đại hoàng tử nhắc đến Phượng Khê, nó bèn trốn vào tán cây nghe trộm.
“Độc Cô viện trưởng, ta là Đại hoàng tử của Yểm tộc, ta chẳng có lý do gì để báo tin cho Ma tộc cả. Chắc chắn là Phượng Khê hoặc đệ đệ tốt này của ta đã nói bóng nói gió gì trước mặt ngài đúng không? Hôm nay trừ khi ta c.h.ế.t, nếu không các ngươi đừng hòng lục soát phủ đệ của ta…”
Lôi kiếp giật mình.
Nha đầu thối kia bảo nó nợ nàng một ân tình.
Vậy bây giờ nó sẽ trả cho nàng.
Thế là, khi Đại hoàng tử đang cất giọng hùng hồn, lôi kiếp đột nhiên xuất hiện, dồn tất cả sức mạnh còn sót lại, bổ một cú lên người hắn ta.
Dù lượng sức mạnh còn lại không nhiều, nhưng do bị tấn công bất ngờ, nên Đại hoàng tử trực tiếp ngất đi.
Lúc này lôi kiếp mới hài lòng kết thúc công việc, chậm rãi bay về nhà.
Chứng kiến cảnh tượng này, mọi người sững sờ không thôi.
Đại hoàng tử bị sét đánh ư?
Lúc trước Tam hoàng tử cũng bị sét đánh, đừng bảo hai huynh đệ này đã gây ra chuyện gì chọc giận Thiên Đạo rồi đấy nhé?
Nhị hoàng tử mau chóng phản ứng lại, y tiến lên tháo nhẫn trữ vật của Đại hoàng tử ra, đưa cho Độc Cô viện trưởng.
Độc Cô viện trưởng thoáng do dự, nhưng vẫn điều khiển thần thức mở nhẫn trữ vật ra.
Trong nhẫn không hề có Yểm thạch hay bảo vật, đoán chừng hai thứ này đều được cất ở kho riêng rồi.
Trái lại, trong nhẫn lại có một tấm ngọc bài truyền âm của Ma tộc.