Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn - Chương 297
Nàng vừa gặm đùi gà vừa ngẩn người, như thể đang suy tư điều gì đó.
Quân Văn tiến lại gần hỏi: “Tiểu sư muội, muội nghĩ gì vậy?”
“Huynh nói xem, vì sao sau khi tiến vào lãnh thổ Yểm tộc, tu vi của Nhân tộc chúng ta lại bị hạ một bậc? Chẳng lẽ là do Mộng khí?”
Quân Văn gãi đầu: “Tiểu sư muội, ta không thích hợp với những chuyện cần động não thế này, muội tự nghĩ đi thôi.”
Phượng Khê vốn cũng không trông cậy vào hắn, chẳng qua hắn hỏi, nên nàng thuận miệng trả lời thôi.
Quân Văn xoay người định rời đi, thì nghe thấy Phượng Khê lẩm bẩm: “Nếu một chân mình dẫm lên lãnh thổ Nhân tộc, chân còn lại dẫm lên lãnh thổ Yểm tộc, không biết tu vi mình còn bị áp chế không nhỉ? Vậy nếu đầu mình ở Nhân tộc, thân người ở lãnh thổ Yểm tộc thì sao?”
Quân Văn: “… Tiểu sư muội, ngồi đây thắc mắc cũng không có câu trả lời đâu, ra kia thử một lát là biết đáp án ngay ấy mà.”
Phượng Khê cảm thấy lời hắn khá có lý, bèn quyết định đi làm thực nghiệm.
Dù sao khoảng cách từ đây tới vùng giáp ranh cũng chỉ độ mười dặm, tốn chút thời gian là đến nơi rồi.
Thế là, Phượng Khê viện cớ đi dạo, rồi chuẩn bị xuất phát.
Tiêu Bách Đạo đang bận nghiên cứu cách đối phó với Ma tộc, nên không quá để bụng mà phất tay đồng ý ngay.
Phượng Khê nháy mắt với Quân Văn, hắn lập tức hiểu ý, lén lẻn ra ngoài với nàng.
Dù Ngũ sư huynh của nàng không quá thông minh, tu vi bình thường, EQ bình thường, nhưng hắn rất kín miệng.
Năm ngón tay còn có ngón dài ngón ngắn, trong bốn sư huynh, Phượng Khê thân với hắn nhất.
Trừ nguyên nhân hai người quen biết sớm nhất ra, thì còn vì… ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.
Vả lại, tiếp xúc với kiểu người vô tư như Quân Văn rất nhẹ nhàng.
Phượng Khê có cả bụng ý xấu rồi, nên nàng thích giao lưu với người thiếu thông minh một chút.
Quân – thiếu thông minh – Văn không hề biết suy nghĩ trong lòng tiểu sư muội nhà mình, lúc này đây, hắn đang thầm đắc ý không thôi.
Quả nhiên hắn mới là người được tiểu sư muội cưng chiều nhất.
Trong lòng tiểu sư muội, nếu sư phụ đứng thứ nhất, thì Ngũ sư huynh hắn phải đứng thứ hai.
Hai người vừa đi được một đoạn, thì đã bị một đám người đuổi theo.
Hình Vu vừa thở hổn hển vừa nói: “Tiểu sư muội, muội đi đâu thế? Đưa bọn ta đi cùng với.”
Quân Văn lườm từng người một.
Một lũ bám đuôi.
Dù Phượng Khê cảm thấy dẫn theo nhiều người có hơi phiền phức, nhưng mọi người cũng đến cả rồi, nàng đâu thể đuổi họ về, chỉ đành nhượng bộ.
Ôi!
Con người ấy mà, không ưu tú thì vô tư vô lự, ưu tú vừa vừa thì nhẹ gánh, mà quá ưu tú thì phải nặng gánh thế đấy, biết trách ai được.
Chẳng bao lâu sau, họ đã đến vùng giáp ranh giữa Nhân tộc và Yểm tộc.
Hai bên lãnh thổ đều cử người đứng gác.
Nhưng thân phận của đám người Phượng Khê khá đặc biệt, nên chẳng ai tiến lên ngăn cản.
Lúc này, Phượng Khê đang tách rộng hai chân, một chân đặt trên lãnh thổ Nhân tộc, chân còn lại dẫm lên lãnh thổ Yểm tộc. Nàng phát hiện, tu vi vẫn đang bị áp chế.
Sau đó, nàng khẽ nghiêng người, để đầu dịch về bên lãnh thổ Nhân tộc.
Chuyện thần kỳ đã xảy ra!
Tu vi của nàng khôi phục rồi.
Không những khôi phục, mà còn tăng lên ba tầng.
Trước khi đi sứ, tu vi của nàng mới chỉ đạt tới tầng một của kỳ Trúc Cơ, nhưng hiện tại đã đạt tới tầng bốn của kỳ Trúc Cơ rồi.
Con hàng này vui vẻ không thôi!
Yểm tộc quả là vùng đất lành!
Những người khác cũng nhanh chóng phát ra những âm thanh kinh ngạc, vui vẻ, bởi tu vi của mọi người đều tăng lên.
Những người tu vi yếu như Quân Văn và Hình Vu, cũng tăng ít nhất hai tầng.
Hình Vu khẽ lắc lư cái đầu, nói với Tần Thời Phong: “Đại sư huynh thấy đệ nói đúng chưa? Đệ đã bảo đi theo tiểu sư muội, kiểu gì cũng có chuyện tốt rồi mà. Đợi chuyến đi sứ kết thúc, đệ sẽ không về Ngự Thú Môn đâu, đệ định ghé Huyền Thiên Tông ở một thời gian dài.”
Tần Thời Phong: “…”
Trong lúc đám người cười nói vui vẻ, quả cần đen chậm rãi hấp thụ Mộng khí.
Dù gần đây nó đã hấp thụ khá nhiều, nhưng sắp phải rời khỏi Yểm tộc rồi, nó phải tích trữ cho đủ.
Sau khi phát hiện ra, Phượng Khê cũng không ngăn cản. Bởi từ khi đoàn người của nàng tới đây, lính gác hai bên đều đã chủ động rút ra xa.
Nên nàng không sợ bị họ phát hiện ra điều bất thường.
Nàng vẫn đang mải suy nghĩ chuyện lãnh thổ Yểm tộc, xem ra bộ phận chính bị áp chế tu vi là đầu, nói đúng hơn là thần thức…
Đúng lúc này, Phượng Khê phát hiện tóc của mình dựng thẳng lên!
Không chỉ nàng, mà đám người Quân Văn cũng bị thế.
Cả đám còn chưa kịp phản ứng lại, thì đã bị một lực hút cực lớn, hút vào trong khe hở giữa không trung.
Sau đó khe hở khép kín, nhưng thể chưa từng xảy ra chuyện gì.
Cảnh tượng này khiến lính gác hai bên sững người.
Đến khi hồi hồn, họ vội vàng báo cáo với cấp trên.
Mấy người Yểm hoàng nhanh chóng nhận được tin tức, sốt sắng chạy tới.
Sợ phía Nhân tộc hiểu lầm, ông ta liên tục giải thích: “Chuyện này không có bất cứ quan hệ gì với Yểm tộc bọn ta cả, chỉ là sự cố bất ngờ thôi. Quan trọng là ta không có động cơ làm vậy, hiểu không? Trong mấy đứa đó, còn có cả Bùi Chu – nhi tử ruột của ta nữa kìa!”
Mọi người: “…”
Yểm hoàng: “…” Ý c.h.ế.t, lỡ lời rồi!
Chẳng qua hiệp ước hữu nghị đã được ký kết xong xuôi, ông ta cóc sợ nữa.
Ông ta chỉ cảm thấy may mắn vì không lỡ lời khai luôn chuyện khuê nữ thôi!