Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn - Chương 300
Đám người Giang Tịch đã sớm nghẹn một cơn tức, thấy họ tiến vào thì lập tức nhào lên.
Tuy vẫn chưa quen dùng cơ thể con rối, vả lại trong tay cũng không có linh kiếm, nhưng làm con rối cũng có chỗ lợi.
Đó là không biết đau, hơn nữa cơ thể con rối cũng khá cứng rắn.
Chỉ cần bảo vệ kỹ mắt trận pháp, thì đối phương chẳng thể làm gì.
Huống hồ, trong đám này còn có Phượng Khê – người sở hữu cả bụng ý đồ xấu.
Thế nên, đám học sinh vốn chiếm thế thượng phong, giờ đây đã hoàn toàn rơi vào thế yếu.
Sau khi khống chế họ, Phượng Khê tát từng người một.
Mặt mũi người nào người nấy sưng thành đầu heo.
Sau đó, đám Phượng Khê tịch thu hết nhẫn trữ vật và linh kiếm của họ, cuối cùng còn tri kỷ giúp họ bóp nát ngọc bài bên hông, để họ được truyền tống ra ngoài.
Phượng Khê chẳng những xóa sạch ấn ký thần thức trên nhẫn trữ vật, mà còn xóa sạch ấn ký thần thức trên linh kiếm, rồi chia mỗi người một phần, cầm chơi cho đỡ trống tay.
Phượng Khê lục lọi nhẫn trữ vật, tìm thấy một trận bàn cách ly. Sau khi khởi động, mọi người mới nhao nhao cất tiếng nói:
“Sao chúng ta lại biến thành con rối hết thế này? Còn chạy đến Nam Vực nữa chứ?”
“Có khi nào Nam Vực động tay động chân gì đó, cố ý hãm hại chúng ta không?”
“Đừng bảo chúng ta phải ở trong trạng thái này cả đời đấy nhé!”
“…”
Giang Tịch bình tĩnh phân tích: “Ta đoán chuyện này chẳng liên quan gì đến Nam Vực đâu, chỉ là trùng hợp mà thôi. Nếu Nam Vực thật sự có năng lực này, thì đã sớm thâu tóm Bắc Vực chúng ta rồi.”
Mục Tử Hoài đồng tình: “Đúng đó, ta cũng cảm thấy chuyện này chỉ là trùng hợp. Đoán chừng lúc trước chúng ta bị cuốn vào khe hở không gian, đúng lúc bên phía thư viện Minh Nguyệt khởi động trận pháp khảo hạch. Trời xui đất khiến, lực không gian ở hai bên giao nhau, nên chúng ta mới bị cuốn tới đây.”
“Ta đoán chỉ cần đóng trận bàn khảo hạch bên này, là chúng ta có thể quay về thôi.”
Nghe vậy, Phượng Khê khẽ chớp mắt: “Nói cách khác, nếu chúng ta muốn quay về, thì phải nghĩ cách loại hết đám học sinh trong địa điểm khảo hạch này, đúng không?”
Mục Tử Hoài: “… Cũng có thể nói vậy.”
Sao lúc nào não nàng cũng chuyển động nhanh thế nhỉ?
Phượng Khê khẽ đảo mắt: “Chúng ta ít người, đối phương lại đông người, nên chúng ta phải bàn kỹ chiến lược. Nào, tất cả mọi người đều thay quần áo đi.”
Thế là, đám người Phượng Khê bắt đầu thay đồng phục lấy được từ trong nhẫn trữ vật của đám học sinh kia.
Bầy rối hình người này được chế tác cực kỳ chân thật, nên sau khi thay quần áo, trừ khi đứng cực gần, nếu không sẽ không nhìn ra bất cứ sơ hở gì.
Giang Tịch nhỏ giọng hỏi: “Tiểu sư muội, bên ngoài rất có thể có người đang quan sát tình hình khảo hạch, liệu chúng ta có bị lộ không?”
Phượng Khê nói ngay: “Đá truyền ảnh sẽ không thể chiếu toàn cảnh địa điểm khảo hạch, chỉ có thể chiếu những nơi có học sinh thôi. Nên khi giao đấu với đám học sinh, chúng ta chỉ cần cẩn thận một xíu, thì sẽ không sao đâu.”
“Dù bị phát hiện cũng chẳng sao, cùng lắm họ cho rằng con rối bị biến dị, đột phá tu vi thôi, chứ không nghĩ đến chuyện mượn xác hoàn hồn đâu mà lo.”
Giang Tịch: “…”
Muội dùng từ “mượn xác hoàn hồn” không thích hợp lắm đâu.
Phượng Khê nói tiếp: “Chỉ cần giấu kỹ đặc điểm nhận dạng của chúng ta là được. Mà không giấu được cũng chẳng sao, ta cứ cắn c.h.ế.t không thừa nhận đấy, ai làm gì được nào?”
Nói đến đây, Phượng Khê tự bật cười: “Lùi một bước mà nói, nếu phải làm con rối cả đời cũng thú vị mà, có thể đổi xác bất cứ lúc nào. Nếu không muốn làm người nữa, chúng ta có thể làm lợn này, chó này, lừa này…”
Mọi người: “…”
Thôi, làm người vẫn hơn.
Nhưng nhờ Phượng Khê pha trò, cảm xúc nóng nảy, bất an của mọi người cũng dần dịu lại.
Lúc này, Phượng Khê vô thức nhớ ra một chuyện.
Lôi kiếp đâu?
Khi ấy nàng nhét nó vào tay áo, bây giờ nàng đã biến thành con rối, nó chạy đi đâu rồi?
Sau khi tìm một vòng mà chẳng thấy nó đâu, Phượng Khê suy đoán, rất có thể nó đã tiêu tán trong quá trình truyền tống rồi.
Vì thế, nàng không thèm để ý đến nó nữa, mà dẫn mọi người đi tìm “con mồi”.
Non nửa canh giờ sau, lôi kiếp tốn sức chín trâu hai hổ chui ra khỏi lòng đất.
Người đâu rồi?
Nha đầu thối đâu rồi?
Nàng cứ vậy mà vứt bỏ nó ư?
Đúng là đồ bội tình bạc nghĩa!
Đồ tra nữ!
Lúc này, trên quảng trường của thư viện Minh Nguyệt.
Hơn mười học sinh bị đánh kia đang đứng trước mặt đạo sư, nhao nhao tố khổ.
“Bầy con rối kia quá biến thái! Chúng chẳng những đánh bọn con thành thế này, mà còn cướp mất nhẫn trữ vật và linh kiếm của bọn con nữa cơ.”
“Đúng đó. Chúng chuyên tát vào mặt, còn am hiểu cách mai phục, linh trí của bầy rối này cao một cách thái quá.”
“…”
Các đạo sư không quá để bụng những lời tố khổ kia.
Chỉ cảm thấy đám học sinh đang viện cớ.
Linh trí của con rối trận pháp thì có thể cao đến mức nào?
Về những món đồ bị chúng cướp đi, chờ cuộc khảo hạch kết thúc, họ sẽ trả lại cho đám học sinh sau.
Chẳng bao lâu sau, lại có một đám học sinh bị truyền tống ra ngoài.
Đám này vẫn bị đánh thành đầu heo, cũng bị cướp sạch cả nhẫn trữ vật và linh kiếm.
Nhưng các đạo sư vẫn không để bụng.
Bởi những học sinh bị loại đều là học sinh của lớp Hỏa – Bính, thực lực vốn sêm sêm nhau, bị con rối đánh thành thế kia cũng không lạ.
Chỉ là, theo thời gian trôi, số học sinh bị loại với cách thức tương tự càng ngày càng nhiều, các đạo sư cuối cùng cũng cảm thấy có điều bất thường.
Đừng bảo con rối trận pháp biến dị, đột phá tu vi đấy nhé?
Nhưng cũng chẳng phải chuyện lớn gì.
Bởi con rối trận pháp là sản phẩm từ trận pháp, là công cụ phục vụ cho cuộc khảo hạch, dù biến dị cũng chẳng thể gây ra sóng to gió lớn gì.
Huống hồ, hiện tại những học sinh bị loại đều có tu vi sêm sêm nhau.
Đợi những con rối kia chạm mặt học sinh lớp Hỏa – Ất, đảm bảo sẽ bị tóm gọn cho xem.