Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn - Chương 304
Sau khi nói xong lời mở đầu, Hoàng trưởng lão phất tay, trong địa điểm khảo hạch bèn hiện ra một số điểm sáng.
“Những điểm sáng này do thần thức hóa thành, nên muốn bắt được nó thì phải dùng thần thức. Người bắt được ở lại, kẻ không bắt được sẽ bị loại.”
Nghe vậy, đám học sinh vội vàng phóng thần thức ra để bắt điểm sáng.
Nếu là trước kia, đám người Giang Tịch sẽ chẳng có chút tự tin nào.
Bởi họ chưa từng tập trung tu luyện thần thức, nên không thể so sánh với những học sinh ở khu Nam Vực này.
Nhưng giờ thì khác rồi!
Trong khoảng thời gian sống tại Yểm tộc, dù chủ động hay bị động, thì thần thức của họ đều đã trở nên mạnh mẽ.
Nhất là Bùi Chu, chính huynh ấy cũng có thể cảm nhận được, ít nhất thần thức của bản thân đã mạnh gấp đôi trước kia.
Phượng Khê thì càng không cần phải nói.
Không phải nói ngoa đâu, nhưng nếu nàng muốn, thì người khác đừng hòng bắt được một điểm sáng nào.
Nhưng nàng không làm thế.
Cùng lắm nàng chỉ dồn những điểm sáng kia về phía đám người Giang Tịch, bởi vừa bắt đầu khảo hạch mà, nên khiêm tốn chút.
Thế nên, khi mỗi con rối đã bắt được một điểm sáng, thì đám học sinh vẫn đang ở đằng kia nhảy tưng tửng, luống cuống tay chân.
Phượng Khê khoanh tay đứng nhìn, còn không biết xấu hổ tiến đến đứng cạnh Hoàng trưởng lão rồi cất giọng quái dị: “Phế vật, cả đám phế vật!”
Hoàng trưởng lão: “…”
Rốt cuộc trong lúc họ ngủ say, ngoại giới đã xảy ra chuyện gì?
Bây giờ con rối hình người đều có linh trí cao thế này ư?
Chẳng qua, trong vòng khảo hạch này có thần thức còn sót lại của họ góp mặt, có lẽ nhờ đó nên con rối mới có thể biến dị, đột phá tu vi.
Trong đám học sinh kia, chẳng đứa nào có thần thức mạnh bằng thần thức của bầy rối, đúng là phế vật!
Cũng may biểu hiện của mấy người Hoàng Phủ Lương cũng không quá tệ, có thể cứu vãn đôi phần thể diện.
Chờ đến khi tất cả các điểm sáng đều bị bắt vào tay, những học sinh không bắt được lập tức bị đá ra ngoài.
Đúng lúc này, trong nơi khảo hạch xuất hiện vô số ảo ảnh của Hoàng trưởng lão.
“Vòng khảo hạch này có tên là… hãy chọn ảnh đúng.”
“Các ngươi chia làm hai đội, đội nào tìm được bản thể thật của ta trước thì đội đó chiến thắng. Đội thua sẽ bị loại năm thành viên.”
“Bắt đầu!”
Đám người Hoàng Phủ Lương tập hợp lại, bắt đầu bàn cách.
Đối tượng khảo hạch của vòng này vẫn là thần thức, cần phải dùng thần thức cảm nhận từng ảo ảnh mới có thể phân rõ thật giả.
Hơn nữa những ảo ảnh kia không đứng yên mà liên tục di chuyển, rất dễ gây lẫn lộn hoặc bỏ sót.
Thế nên đội của Hoàng Phủ Lương chia thành các tổ nhỏ, mỗi tổ phụ trách một khu vực, rồi mới bắt đầu cảm nhận.
Làm vậy tốc độ sẽ nhanh hơn.
Ba trưởng lão đứng bên ngoài quan sát quá trình khảo hạch, thấy vậy thì vô thức gật đầu: Hoàng Phủ Lương không tệ, rất có phong phạm của đại tướng!
Trái lại, đội con rối bên này thì cứ đứng đực ra.
Cũng đúng thôi, dù đột phá tu vi, thì con rối trận pháp cũng chỉ là đồ chơi, linh trí đâu thể sánh bằng nhân loại.
Sau đó, họ nhìn thấy con rối vừa lân la làm quen với Hoàng trưởng lão bất chợt vươn tay, túm lấy một ảo ảnh trong đó.
Đúng là bản thể của Hoàng trưởng lão.
Hoàng trưởng lão: “…”
Ba trưởng lão còn lại: “…”
Cuộc khảo hạch còn chưa kịp bắt đầu đã phải kết thúc.
Đám người Hoàng Phủ Lương ngơ ngác không thôi.
Không chỉ họ ngơ ngác, mà ngay cả bốn vị trưởng lão cũng ngơ ngác: sao con rối kia làm được?
Phượng Khê cất giọng kỳ quái: “Ban nãy, trong lúc trò chuyện, ta đã nhớ kỹ hơi thở.”
Lúc này Hoàng trưởng lão mới bừng hiểu. Hóa ra ban nãy không phải con rối này lân la làm quen với ông ta, mà là nhân cơ hội tiếp cận để nhớ kỹ hơi thở của ông ta.
Vì vậy mới có thể nhanh chóng tìm được bản thể của ông ta trong vô số ảo ảnh như vậy.
Đừng, đừng bảo con rối này thành tinh rồi đấy nhé?
Chứ con rối bình thường có thể thông minh đến mức này ư?
Nhưng bất kể thế nào, thì đội con rối trận pháp cũng đã giành được chiến thắng tuyệt đối.
Đội của đám học sinh bị loại năm thành viên.
Sự bình tĩnh trên mặt Hoàng Phủ Lương suýt thì không duy trì nổi nữa.
Nếu thua đồng học cũng thôi đi, đằng này lại thua bởi một đám con rối hình người, mất mặt c.h.ế.t đi được!
Không chỉ mỗi hắn ta, mà mặt mũi các học sinh khác cũng nóng bừng.
Hoàng trưởng lão lùi về vị trí quan sát, để Hồng trưởng lão bước lên phía trước.
“Ải này chủ yếu khảo sát ngộ tính của các ngươi với kiếm trận. Chỗ ta có một bộ kiếm trận Thiên Cương Bắc Đẩu, ta cho các ngươi một canh giờ để luyện tập. Lát nữa sẽ tiến hành bốc thăm xem đội các ngươi công hay thủ. Đội thua vẫn bị loại năm thành viên.”