Yêu đi kẻo muộn - Chương 104 - END -
Đối với tương lai của mình tôi cũng có kế hoạch hẳn hoi, vốn là kế thừa gia nghiệp rồi trở thành một người làm ăn cẩn thận, sau mấy năm học hành chợt nhận ra dường như làm nghiên cứu cũng khá hay.
Thế là tôi nghe theo lời đề nghị của giáo sư ở lại trường học, trở thành phó giáo sư chuyên nghiên cứu nghệ thuật lịch sử và văn hóa.
Vào ngày cầm được thư mời, Phó Chi Hành và Thẩm Nam Tự đã làm một bàn lớn thức ăn chúc mùng tôi, tôi vui vẻ uống hai ly rượu đỏ, bị bọn họ dày vò tới nửa đêm.
Mơ màng lại nhớ tới chút ký ức xa xôi, khi đó tôi vừa biết tin tim của Phó Chi Hành có vấn đề, cả người đều rối loạn, cho dù là bỏ mặc mình sa đọa vào tình dục nhưng sâu trong lòng vẫn là hoảng loạn.
Nhưng bây giờ tôi với bọn họ, bị dịu dàng vuốt ve cũng được, bị thô lỗ tra tấn cũng kệ, đều không còn sự lo lắng và bất an.
Tôi biết sẽ không ai rời bỏ tôi, tôi cũng không cần rời bỏ bất cứ ai.
8.
Mùa đông tới, trong sân rơi một lớp tuyết thật dày.
Tuyết rơi xuống vào một buổi chiều ấm áp, tôi bưng tách trà nóng ngồi trong sân đọc sách, Phó Chi Hành và Thẩm Nam Tự đều đang dùng xẻng cuốc tuyết gần đó.
Đang vô cùng tập trung, chợt có thứ gì đó màu trắng bay tới, nện vào trên đầu tôi, rồi vỡ vụn khiến mặt tôi đầy tuyết trắng.
“…”
Tôi khép sách lại lắc đầu, giương mắt nhìn về phía bên kia, chỉ thấy hai người sững sờ tại chỗ, trong tay Thẩm Nam Tự còn nắm một quả cầu tuyết, Phó Chi Hành vẫn duy trì động tác ném tuyết xong, nụ cười khựng lại.
Một người đàn ông hơn ba mươi tuổi.
Một người thì sắp ba mươi tuổi.
Tại sao có thể ngây thơ như vậy…
Phó Chi Hành đối diện với ánh mắt của tôi, rốt cuộc phản ứng kịp, cuống quýt đứng vững, chắp tay ra sau lưng, nói: “Không phải anh!”
Thẩm Nam Tự cũng kịp phản ứng lại, không hề do dự vứt bỏ quả cầu tuyết trong tay, nói: “Cũng không phải em.”
Tôi nhìn Phó Chi Hành lại nhìn Thẩm Nam Tự một chút, phối hợp hỏi: “Vậy là ai?”
Hai người không hẹn mà cùng đưa tay chỉ đối phương: “Anh ta/ Cậu ta.”
“Người nói dối ngắn lại ba centimet.”
“… Mẹ kiếp, tên họ Thẩm nhà cậu sao ác độc vậy!”
“Anh làm gì, còn muốn ra tay, tôi cảnh cáo anh… A, khụ, khụ… Anh, anh nhìn anh ta kìa.”
“Gọi cha cũng vô dụng thôi, xem hôm nay tôi dạy dỗ cậu thế nào…”
Tôi mệt mỏi.
9.
Con thỏ của Thẩm Nam Tự chết.
Tám tuổi, cũng coi như chết già.
Từ lúc hai chúng tôi gặp nhau tới giờ, cũng đã ròng rã bảy năm.
Tôi không cảm nhận được thất niên chi dương trong truyền thuyết, ngược lại chỉ thấy Thẩm Nam Tự yêu thương tôi giống như ánh mắt trời mọc từ đằng đông rồi lại lặn về phía tây, sôi động như thường.
Mà tôi vẫn rung động với cậu ta như vậy.
10.
Sau này tôi nhận ra, cũng không phải tình yêu của mọi người đều là oanh oanh liệt liệt chớp mắt vạn năm.
Cũng có một vài thứ, nảy mầm trong một nơi hẻo lánh nào đó, muốn bị che chở và chăm lo, trải qua vài năm, vài chục năm thậm chí càng lâu thì mới có thể trưởng thành dáng vẻ của tình yêu.
Ngày nào đó sau khi tỉnh lại từ giấc ngủ trưa, tôi nhìn thấy khóe mắt Phó Chi Hành dường như có vài nếp nhăn nhỏ, nhẹ nhàng nâng tay chạm vào.
Trong giấc mơ, lông mi của hắn hơi run, dường như theo tiềm thức biết được là tôi nên bàn tay đặt phía sau lưng tôi vỗ nhẹ trấn an.
Tôi chợt nhận ra dáng vẻ thiếu niên tùy ý, phóng khoáng thời trẻ của hắn đã một đi không trở lại, tôi cũng không còn trẻ nữa.
Đã từng coi hắn như bạn thân, là người nhà, là bạn đời quãng đời còn lại của tôi, nhưng bây giờ, sau ánh nắng dịu nhẹ giữa trưa chiếu vào gương mặt hắn, tôi giống như bỗng nghe thấy âm thanh của một thứ nảy mầm từ nơi nào đó tận sâu đáy lòng mình.
Tôi nghĩ, biết đâu tôi có thể yêu bọn họ.
– Hết –