NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Yêu đi kẻo muộn - Chương 91

  1. Home
  2. Yêu đi kẻo muộn
  3. Chương 91
Prev
Next

“Ừm…” Tôi nâng người ngồi dậy một chút, cầm tay Phó Chi Hành uống mấy ngụm nước, lắc đầu nói: “Không uống nữa.”

Hắn bỏ ly thủy tinh xuống, khom người hôn trán tôi một cái, nói: “Ngủ thêm chút nữa đi, tối qua đã mệt rồi.”

Không thể không thừa nhận sau khi kết hôn, Phó Chi Hành đã trở nên dịu dàng hơn rất nhiều.

Không chỉ nuông chiều tôi một cách không có nguyên tắc giống như ngày xưa mà là cả người đều vì thỏa mãn mà trở nên bình thản.

Có lúc tôi sẽ cảm thấy, hắn giống như đã có được toàn bộ mong cầu trong cuộc sống cho nên mới sẵn lòng thu liễm tài năng, khiến bản thân thành một người càng thêm bao dung trong hôn nhân..

Lúc trước tôi sẽ không chú ý đến những cái này, đến bây giờ mới chợt nhận ra thì ra hắn yêu tôi đến như vậy.

“Cục cưng?” Tiếng của Phó Chi Hành ngắt sự thất thần của tôi, bất đắc dĩ cưng chiều xoa đầu tôi: “Ngẩn ngơ cái gì vậy.”

Tôi ngẩng đầu nhìn hắn, lộ ra một nụ cười nhẹ nói: “Không có gì.”

Nói xong tôi lại nằm trở lại, kéo chăn che cằm của mình, nói: “Em muốn ngủ rồi.”

“Ngủ đi.” Phó Chi Hành lại hôn tôi một cái.

Hai người yên lặng rời đi, giống như đã hứa hẹn là ai cũng không được quấy rầy tôi vậy.

Giấc ngủ này tôi ngủ rất ngon, lúc mở mắt lần nữa bên ngoài đã là hoàng hôn rồi.

Ánh chiều tà màu vàng trải xuống nền đất khiến cho con người có một cảm giác mơ màng về không gian và thời gian.

Tôi thu ánh mắt lại, nhìn thấy máy tính và túi xách hôm qua mang về được trên bàn trà, hình như là Phó Chi Hành giúp tôi cất giữ.

Tôi không hề nghi ngờ hắn có xem nội dung gì ở bên trong hay không.

Đừng nói đến khả năng hiện tại tôi mang về là tài liệu kinh doanh nhạy cảm, cho dù là lúc trước sổ nhật ký của tôi vứt đại trên bàn, từ trước đến nay hắn cũng không lật ra xem một cái.

Sự tôn trọng dưỡng thành từ lúc nhỏ này, là tiền đề cơ bản nhất khiến tôi chưa bao giờ có ý nghĩ bỏ qua cuộc hôn nhân này.

Tôi mang dép lê đi qua rồi ngồi trên thảm dưới đất, lấy bệnh lý và tài liệu từ trong túi ra.

Tuy rằng có chuẩn bị tâm lý nhưng khi lật từng trang từng trang, tâm trạng tôi vẫn không thể tránh khỏi sầu muộn.

Lần đầu Phó Chi Hành gặp bác sĩ, là lúc bác trai Phó đổ bệnh không lâu.

Có lẽ là bệnh của bác trai Phó khiến cho hắn linh cảm được cái gì đó, hoặc là vừa đúng lúc khoảng thời gian đó công việc của hắn quá mệt nên đã xuất hiện một số triệu chứng.

Tóm lại hắn đã đi làm một cái xét nghiệm đầy đủ, sau đó hẹn gặp bác sĩ.

Tôi không có cách nào tưởng tượng tâm trạng của hắn khi lần đầu tiên biết chuyện tim của bản thân có thể có vấn đề, càng không thể tưởng tượng hắn làm sao có thể hi hi ha ha lừa gạt tôi lâu như vậy.

Sau đó hắn lại đi bệnh viện mấy lần, kê thuốc, nghe lời kiến nghị của bác sĩ bớt đi một phần công việc lại, điều chỉnh lại thời gian nghỉ ngơi và làm việc của bản thân.

Hắn giấu diếm tôi rất tốt, ngày nào cũng sớm chiều bên nhau, tôi cũng không cảm nhận được sự khác thường của hắn.

Lấy bệnh lý trong tay ra xem, hiện giờ mức độ của Phó Chi Hành vẫn chưa bị mắc bệnh tim.

Chỉ là có một chút triệu chứng không hay, ở người bình thường có thể chỉ cần nghỉ ngơi nhiều là được rồi.

Nhưng gia đình hắn có lịch sử bệnh tim, lúc bản thân còn trẻ lại chưa từng trân quý cơ thể, không những thường bị rối loạn giấc ngủ, mà còn thích chơi những hạng mục hoạt động mạnh cho nên bác sĩ muốn hắn điều chỉnh lại thời gian nghỉ ngơi và làm việc cho hợp lý trong thời gian uống thuốc.

Đột nhiên nhớ đến trước đó không lâu hắn còn đưa tôi đi nhảy dù.

Tôi giận đến mức thở không ra hơi, rất muốn hỏi hắn có phải hắn chê bản thân sống đủ rồi hay không.

Tôi cất bệnh lý xong xuôi, lại lật ra mấy bản tài liệu liên quan đến vấn đề tài sản, phát hiện phần lớn đều có liên quan đến tôi.

Nếu không phải là âm thầm chuyển thành tên tôi thì cũng là làm cho các khoản mục trở nên rõ ràng, sạch sẽ, thuận tiện để cho tôi thừa kế.

Trong từng câu từng chữ, chỉ kém viết thẳng hai chữ “di chúc” lên mà thôi.

Trong đầu của Phó Chi Hành, rốt cuộc đang nghĩ cái gì vậy…

Đang suy nghĩ, cửa phòng ngủ nhẹ nhàng mở ra.

Phó Chi Hành giống như cảm nhận được tôi đang nghĩ về hắn, xuất hiện ở cửa ra vào.

Hắn nhìn về phía giường một cái, thấy tôi không có ở đó lại nhìn về bên này.

Ánh mắt va vào nhau, hắn sững người một lát, sau đó lộ ra một nụ cười nói: “Tỉnh rồi à cục cưng?”

“Ừm.” Tôi cất lại tài liệu xong, nói: “Chi Hành, em có chuyện muốn nói với anh.”

Lúc Phó Chi Hành tiến vào, dường như không dự đoán được tôi sẽ nói với hắn những cái gì.

Hắn ngồi đối diện tôi, hỏi: “Sao vậy cục cưng?”

Tôi nhìn ánh mắt của hắn, nhàn nhạt lên tiếng: “Sức khỏe anh thế nào rồi, thực sự là tụt huyết áp à?”

Rõ ràng Phó Chi Hành bị giật mình, định nói cái gì đó lại bị tôi bồi thêm một câu: “Đừng gạt em.”

Ngay sau đó bầu không khí rơi vào im lặng, Phó Chi Hành khó khăn mà cụp mắt xuống, tránh ánh mắt của tôi.

Trôi qua rất lâu, lúc tôi cho rằng hắn chuẩn bị không thừa nhận thì hắn ngẩng đầu nhìn tôi lộ ra một nụ cười, nói: “Vẫn có thể ở bên em rất lâu, đừng lo lắng.”

Bên tôi rất lâu…

“Bao lâu?” Tôi cầm cổ tay của hắn, nhìn chằm chằm vào hắn, nhẹ giọng nói: “Với em mà nói, ít hơn một trăm năm, đều không gọi là rất lâu.”.

“Tiểu Lộ.”

Phó Chi Hành há miệng, giọng có hơi khàn và nghẹn ngào.

Ánh mắt của hắn sâu thẳm giống như ánh chiều tà ngoài cửa sổ ngay lúc này, dịu dàng mà mang theo sự bị thương sắp hạ màn.

Nơi nào đó trong lòng tôi đột nhiên nghẹn lại, vốn dĩ có rất nhiều câu hỏi muốn chất vấn hắn, bây giờ hoàn toàn lại không thể nói ra.

“Em biết hết rồi sao.” Hắn nhẹ nhàng ôm lấy tôi, nói: “Em thông minh như vậy, anh biết không thể giấu được em.

Đừng lo lắng cục cưng, anh không có bị bệnh.

Không có chuyện gì đâu, đừng nói một trăm năm, dù là một ngàn năm một vạn năm, anh cũng mãi mãi yêu em, mãi mãi ở bên cạnh em.”

Tôi được hắn ôm, cảm nhận được hơi ấm quen thuộc, trong đầu hiện lên rất nhiều chi tiết mà trước đây tôi chưa để ý tới.

Mấy lần hắn đề ra việc đi nghỉ phép với tôi, rõ ràng không phải người sợ mệt, sợ phiền lại từ chối tiếp nhận gia nghiệp.

Hắn đã thay đổi rất nhiều thói quen xấu trong cuộc sống, ở bên tôi ngủ sớm dậy sớm, cố gắng hết sức chăm sóc tôi, ở bên cạnh tôi.

Hắn ngầm cho Thẩm Nam Tự tiếp nhận tôi, cho tôi sự sự bao dung vô hạn.

Chỉ cần tôi vui, cái gì hắn cũng đều nhường nhịn.

Hắn vội vã kết hôn với tôi, để cho tôi ký một thỏa thuận hôn nhân không hợp lý, không cho bản thân bất kỳ đường lui nào.

…

Hắn làm nhiều thứ như vậy, vậy mà đến giờ tôi mới chậm chạp phát hiện ra.

“Chi Hành…” Tôi nâng tay ôm lại hắn, mũi không hiểu sao có chút chua xót.

“Sao vậy, cục cưng.” Bàn tay to lớn của Phó Chi Hành để sau gáy tôi, nhẹ nhàng vuốt ve: “Anh không phải vẫn còn khỏe đây sao.”

“Tại sao không nói cho em biết?” Tôi hỏi.

Hắn cười, không thể làm gì khác hơn thở dài, nói: “Đàn ông cần sĩ diện mà.

Anh hy vọng lúc anh ở bên cạnh em mãi mãi là vô địch.

Tim không tốt cái gì đó, nghe cũng quá mềm yếu rồi… Hơn nữa em xem, cha anh đã hơn sáu mươi tuổi rồi, vẫn còn khỏe, nhất định anh không có gì đâu.”

“Lỡ như thì sao,” Tôi hỏi: “Lẽ nào cần đợi thật sự xảy ra chuyện gì mới nói cho em biết sự thật à?”

“Thật sự xảy ra chuyện gì…” Phó Chi Hành nghĩ một lúc, ra vẻ thoải mái nói: “Nói hay không nói sự thật cũng không có gì khác biệt.

Đến lúc em lấy được phần lớn tài sản, làm bé góa chồng giàu sang, quang minh chính đại bao nuôi soái ca, bao nhiêu người còn ngưỡng mộ còn không kịp.”

“Phó Chi Hành.” Tôi giận hắn nói bừa, đẩy hắn ra nói: “Em mới không thèm tài sản của anh.”

“Anh biết anh biết, hoàng tử nhỏ của chúng ta không cần số tiền nhỏ này của anh.” Phó Chi Hành ôm tôi lại, tốt tính dỗ tôi, “Vậy em bảo anh phải làm sao đây… Nếu anh không còn ở đây nữa, em sẽ quên anh, ở bên cạnh người khác.

Vậy anh…”

Hắn đang nói, giọng dần dần trầm xuống, cuối cùng trở thành tiếng nỉ non khổ sở, “Anh còn có thể dùng cách gì để giữ em lại bên mình.”

Từ trước đến nay tôi chưa từng cảm thấy Phó Chi Hành yếu mềm như vậy.

Hắn ôm tôi giống như ôm một bảo vật quan trọng nhất không thể nào để mất trong cuộc sống vậy.

“Anh muốn sống trăm tuổi hơn ai hết, muốn mãi mãi bên cạnh em hơn ai hết.”

“Lúc cha anh ở bệnh viện, nằm trong phòng cấp cứu, nhìn thấy ông ấy anh nghĩ nếu như hôm nay là anh nằm ở đó, Tiểu Lộ phải làm sao bây giờ? Nhất định em ấy sẽ trông có vẻ rất dũng cảm, rất kiên cường, thu xếp mọi thứ rất gọn gàng.

Nhưng tối về đến nhà, trong nhà tối đen như mực, vừa trống trải vừa yên tĩnh, đến cả một con mèo con chó con ở bên cạnh em ấy cũng không có, có phải em ấy sẽ buồn không, có phải một mình trốn đi rồi lặng lẽ khóc giống như lúc ông ngoại qua đời hay không.”

“Khi anh nghĩ đến những điều này, cục cưng, lòng anh như muốn tan nát.

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 91"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com