Yêu đi kẻo muộn - Chương 92
Anh không sợ chết chút nào, nhưng anh sợ em cô đơn.
Em lại không thể đưa ra yêu cầu với người khác, sẽ không thể hiện sự yếu đuối.
Ngoại trừ anh ra, anh không biết ai có thể chăm sóc tốt cho em.”
“Em biết đó, lúc trước anh ghét nhất là gặp bác sĩ.
Nhưng bây giờ bác sĩ bảo anh làm gì thì anh làm cái nấy, anh thực sự rất sợ…”
Giọng của hắn mang chút nghẹn ngào, ôm chặt tôi trong lòng.
Tôi không nhìn thấy biểu cảm của hắn nhưng tôi biết nhất định khóe mắt hắn đã đỏ rồi, bởi vì có chất lỏng âm ấm nương theo cằm của hắn chầm chầm chảy vào sau gáy tôi.
Phó Chi Hành khóc rồi.
Hắn khóc không thành tiếng, chỉ có mấy giọt nước mắt lăn xuống.
Đột nhiên tôi ý thức được ở bên nhau nhiều năm như vậy, từ trước đến giờ hắn chưa từng đòi hỏi tôi một chút gì.
Cho dù là bây giờ, tôi hết lần này đến lần khác khiến hắn đau lòng khổ sở, mọi lo lắng của hắn đều là vì tôi.
“Chi Hành…” Tôi vẫn không biết cách an ủi người khác, miệng lưỡi vụng về ôm chặt hắn nói: “Bác sĩ đã nói rồi, chỉ cần kết hợp điều trị, nghỉ ngơi cho tốt là được, không sao đâu.”
“Có lúc anh nghĩ, có thể tất cả mọi thứ đều được ông trời sắp đặt sẵn rồi.” Giọng Phó Chi Hành trầm thấp, tốc độ nói cũng rất chậm, “Thẩm Nam Tự xuất hiện cũng tốt, anh phát hiện được bệnh tim tiềm ẩn cũng tốt, đề là vì nhắc nhở anh yêu em.
Anh nghĩ kỹ rồi cục cưng, mặc dù Thẩm Nam Tự còn trẻ, lại không chăm sóc tốt cho em nhưng ít ra cậu ta nghiêm túc thích em.
Cho dù sau này anh không còn nữa, em và cậu ra ở bên nhau, dù sao cũng không phải cô đơn.”
Lời căn dặn của Phó Chi Hành như một lời trăng trối khiến tôi cảm thấy sợ hãi.
Theo bản năng tôi tránh né chủ đề này, nắm chặt quần áo sau lưng của hắn nói: “Được rồi, anh đừng nói nữa mà.”
Hắn cười một chút, vuốt ve tóc tôi vỗ về tôi nói: “Vậy em hứa với anh một chuyện được không?”
“Chuyện gì?”
“Trừ anh ra, đừng kết hôn với người thứ hai.” Hắn ôm tôi, thấp giọng nỉ non, “Nếu không có cách nào yêu anh, ít nhất hãy để lại cho anh một chút gì đó, được không cục cưng?”
Từ trước đến giờ tôi chưa từng nghĩ sẽ kết hôn với người thứ hai.
Tôi cảm thấy rất khó chịu, có lẽ cũng có sự tiếc nuối.
Tiếc nuối vì tôi và Phó Chi Hành là người quen thuộc gần gũi nhất trên thế giới này, vậy mà bấy nhiêu năm như vậy lại không hiểu đối phương, càng không hiểu rõ chính mình.
Mà điều tôi buồn là, đáng lẽ tôi nên yêu hắn, tôi cũng hy vọng bản thân mình yêu hắn nhưng trong đống tình cảm phức tạp tôi dành cho hắn, rất khó chọn ra cái nào để gọi là yêu.
Cho nên tôi không cách nói yêu hắn.
Và cái “không cách nào” này của tôi, có lẽ sẽ trở thành sự đau khổ và tiếc nuối cả đời của hắn, khiến hắn mãi khó có thể tiêu tan dù mạng sống đã không còn nữa.
Tôi ôm chặt Phó Chi Hành, nói: “Được.”
Trong lòng hắn hình như cuối cùng đã bỏ được một cục đá, giọng điệu trở nên nhẹ nhõm hơn: “Lúc trước anh chướng mắt Thẩm Nam Tự giả vờ đáng thương, bây giờ mới biết bản thân ngốc quá.
Ít nhất có sự đồng cảm còn hơn không.”
“Em không phải đồng cảm với anh.” Tôi nói: “Cũng không phải đồng cảm với cậu ấy.”
“Anh biết.” Hắn hôn lên trán tôi, nói: “Cái gì cũng được, em biết anh yêu em là được rồi.”
Tôi được nụ hôn của Phó Chi Hành vỗ về, tâm trạng dần dần cũng bình tĩnh: “Em biết.”
Mặt trời xuống núi ngoài cửa sổ, trong phòng trở nên u tối.
Từ trước đến nay dường như tôi chưa từng im lặng ôm Phó Chi Hành lâu như vậy.
Đột nhiên lúc này trong lòng tôi lại hiểu rõ bản chất của hôn nhân, nó không phải là sự lãng mạn lộng lẫy, không phải là sự bồng bột, cũng không phải là sự bày tỏ.
Nó là sự thẳng thắn thành khẩn, là giúp đỡ lẫn nhau, là nương tựa vào nhau.
Từ lúc tôi đeo chiếc nhẫn kia vào, giữa tôi và Phó Chi Hành đã có mối liên hệ không thể cắt rời.
Mặc dù tôi có được nói rằng vẫn đang tự do nhưng tên của tôi sẽ mãi mãi được viết cùng tên của một người khác.
Lúc người ta nói đến Phó Chi Hành, sẽ nói, hắn là chồng của Thời Lộ.. Cho dù Phó Chi Hành nói hắn không sao, tôi vẫn không thể yên lòng.
Tôi đến nhờ người khác hỏi một bác sĩ ở nước ngoài chuyên về tim mạch, hẹn cuối tuần này làm thêm một buổi chẩn đoán.
Phó Chi Hành rất biết cách để dỗ tôi, vốn dĩ tôi có hơi giận vì hắn giấu tôi nhưng bây giờ đều đã bị hắn nhẹ nhàng dỗ dành.
Chờ nhìn những tài liệu đó lần nữa, tôi đã không muốn truy cứu thêm cái gì nữa rồi.
Cùng lắm thì hắn cho tôi thì tôi sẽ nhận, dù sao hai người chúng tôi không có con nhỏ, của tôi cũng là của hắn.
Ngủ cả ngày không ăn cơm, tôi cảm thấy đói, ra ngoài nhìn thấy Thẩm Nam Tự đang ở trong phòng bếp nấu canh.
Cậu ta nhìn thấy tôi liền vô ý thức lộ ra một nụ cười, sau đó sững sờ một lát, bỏ cái muỗng múc canh xuống đi đến trước mặt tôi, khom lưng sờ vào mặt tôi, dịu dàng nói: “Mắt đỏ vậy, sao thế?”
Vừa nói vừa ngẩng đầu lên nhìn Phó Chi Hành sau lưng tôi một cái, có hơi cau mày lại, dường như đang chất vấn Phó Chi Hành có phải đã bắt nạt tôi hay không.
“Không sao.” Tôi lắc đầu, ngại vì bị cậu ta che chở như vậy, kiếm cớ nói: “Ngủ hơi lâu, mắt không được thoải mái, cậu đang nấu gì đó?”
Thẩm Nam Tự thu ánh mắt lại, dịu dàng cười với tôi, trả lời nói: “Nấu gà hấp nước dừa.
Em đoán là anh đã đói rồi.”
Tôi gật đầu nói ừm, bụng vừa đúng lúc phát ra tiếng kêu ọt ọt.
Phó Chi Hành ở phía sau phì cười một tiếng, giơ tay lên xoa đầu tôi, nói: “Đi rửa tay trước đi.”
Tôi bị cảm giác quan tâm của hai người khiến cho bản thân hơi khó hiểu, khuôn mặt lập tức nóng lên, trốn tránh ánh mắt của bọn họ chạy vào phòng vệ sinh rửa tay.
Lúc trở lại bàn ăn, Thẩm Nam Tự đã chuẩn bị xong bữa tối rồi.
Tôi thuận miệng hỏi ngày hôm nay cậu ta đã làm gì, cậu ta nói mình luôn ở trong phòng ôn tập.
“Trong lúc đó có nhìn anh mấy lần, anh ngủ rất ngon nên em không đành lòng quấy rầy anh.” Cậu ra nâng cầm nhìn tôi nói: “Nếm thử món canh gà này đi xem có ngon không.”
“Ừm.” Tôi bưng chén lên nếm một miếng, nước dừa rất ngọt, thịt gà cũng rất tươi.
Nhìn không ra tài nghệ nấu ăn của Thẩm Nam Tự lại tài giỏi như vậy.
“Ngon lắm.” Tôi nói với cậu ta.
“Anh thích là được.” Cậu ta chớp chớp mắt nói: “Còn làm nấm xào măng nữa, Phó Chi Hành nói anh thích ăn cái này.”
Tôi không lộ ra biểu cảm gì nhìn Phó Chi Hành một cái, hắn đang bưng chén lên húp canh, Thẩm Nam Tự nhắc đến tên hắn, hắn cũng không có bất kỳ phản ứng gì.
Đột nhiên lồng ngực tôi nhói nhói, đến cả tôi thích gì hay không thích gì Phó Chi Hành cũng nói hết cho Thẩm Nam Tự, lẽ nào giống như hắn nói, hắn đã chuẩn bị xong hết cho một ngày nào đó hắn sẽ rời xa tôi… Tôi không muốn nghĩ tiếp nữa, cưỡng ép sự chú ý của bản thân sang cái khác.
Rất nhanh đã đến cuối tuần rồi, bác sĩ mang theo máy móc thiết bị gấp rút ngồi máy bay suốt mười mấy tiếng đồng hồ.
Mới đầu Phó Chi Hành không muốn cho tôi đi cùng, ngập ngừng tìm lý do, thậm chí còn đề xuất cho tôi và Thẩm Nam Tự đi dạo bảo tàng nghệ thuật, tự hắn đi gặp bác sĩ.
“Có ích gì không.” Tôi thản nhiên nhìn hắn một cái: “Sớm muộn gì em cũng biết.”
“Người nước ngoài thích nói phóng đại, không có nói chuyện hàm súc như bác sĩ người Trung Quốc chúng ta.” Hắn nói không lay động được tôi, bắt đầu nói bóng nói gió: “Em nghe đại là được rồi.”
Tôi không hề nhúc nhích, nhìn hắn rất nghiêm túc nói: “Tự em sẽ có phán đoán của mình.”
“Ồ…” Phó Chi Hành ỉu xìu: “Biết rồi, vợ.” e b o o k t r u y e n.
v n
Trên thực tế người nước ngoài cũng không thích nói phóng đại.
Bác sĩ giải thích từng trang từng trang trong báo cáo cho tôi nghe, bình tĩnh khách quan nói cho tôi với Phó Chi Hành tình huống và vấn đề trước mắt và tương lai có thể xảy ra.
Tuy là một số thuật ngữ của bác sĩ tôi không hiểu lắm nhưng điều có thể biết là nếu như không quan tâm, thì các triệu chứng đột nhiên đột phát giống như những ngày trước sẽ càng ngày càng thường xuyên và nghiêm trọng hơn.
“Hai đến ba năm gần đây, tốt nhất không nên xử lí công việc nặng nhọc, đừng làm việc quá sức, duy trì tâm trạng bình tĩnh.
Nếu có thể thì cứ dừng công việc trong tay, nghỉ ngơi một khoảng thời gian đi…”
Bác sĩ đã nói rất nhiều kiến nghị cũng không khác gì mấy với bác sĩ trước, cuối cùng bảo Phó Chi Hành suy nghĩ đi Thụy Sĩ điều dưỡng, bên đó có một số máy móc thiết bị không tiện vận chuyển về nước, hơn nữa môi trường cũng thích hợp để nghỉ ngơi hơn.
“Nói sau đi.” Phó Chi Hành cười: “Cũng không nghiêm trọng như vậy.”
Bác sĩ cũng không cưỡng ép gì, chỉ nói: “Điều kiện sức khỏe của cậu tương đối tốt, nên sớm phòng bị, khả năng xảy ra điều không lường trước được cũng sẽ ít đi nhiều.”
“Biết rồi, tôi sẽ suy nghĩ.” Phó Chi Hành nói.
Trên đường về nhà, tôi ngồi kế bên Phó Chi Hành không nói gì, hắn nắm chặt lấy tay tôi cũng không nói gì cả.
Tôi biết hắn đang nghĩ gì.