Yêu đi kẻo muộn - Chương 97
“Đau quá… Hức… Chi Hành…”
…
Từ hừng đông đến trời tối, tôi hết sức lực nằm ở trên giường, giống như một con cá bị phơi nắng sắp chết, ngây người nhìn trần nhà.
Thẩm Nam Tự bưng tới một chén cháo mới, thổi từng muỗng đút cho tôi.
Tôi nuốt xuống một cách máy móc, không muốn nhìn cậu ta, cũng không muốn phản kháng.
Tôi ăn xong chén cháo, nằm trong chăn, quấn mình núp ở góc tường.
Không lâu sau một cơ thể nóng dán lên lưng tôi, ôm chặt tôi vào lòng, nhẹ nhàng hôn lên gáy tôi.
“Anh trai…” Cậu ta nói: “Em yêu anh.”
Hiện tại tôi nghe ba chữ này thì sinh ra tâm lý bài xích, hận không thể che tai lại, cơ thể càng co lại.
Thẩm Nam Tự kéo tay tôi ra, ép đan xen mười ngón tay với cậu ta, hỏi: “Anh thật sự chưa từng yêu em sao, một chút chút cũng được.”
Yêu…
Tôi nhắm mắt lại, nước mắt chảy xuống từ khóe mắt.
“Không có.”
Thẩm Nam Tự hơi run run, dường như nằm trong dự kiến, nhẹ giọng cười nói: “Độc ác quá đó anh trai… Ở trong lòng anh, rốt cuộc em là cái gì…”
Tuyết rơi đầy mặt đất ngoài cửa sổ phản chiếu ánh mặt trăng, nơi hẻo lảnh yên tĩnh rời xa thành phố, bầu trời đêm vô cùng thấp.
Tôi im lặng một lúc lâu nói: “Cậu là… Một đoạn trải nghiệm.”
Tôi biết Thẩm Nam Tự không ngủ.
Hô hấp của cậu ta cứng lại, tay ôm eo tôi bỗng siết chặt, giống như không thể tin được, khó khăn lặp lại nói: “Em chỉ là, một đoạn trải nghiệm?”
“Ừm.”
Một đoạn trải nghiệm vốn rất tốt đẹp.
Nếu cuộc đời là một dòng sông dài, thời gian ở bên cạnh cậu ta là chỗ trong veo nhất, cao trào nhất trong dòng sông.
Khi tôi già đi trở nên chậm chạp, dần đục ngầu, cuối đời nhìn lại, tôi nghĩ mình vẫn có thể nhìn thấy cát đá như kim cương dưới đáy sông, mãi mãi sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Đó là ký ức Thẩm Nam Tự mang lại cho tôi, mãi mãi sáng ngời.
Nhưng hiện tại tôi nhìn thấy dòng sông không còn chảy theo hướng cố định nữa.
Nó bắt đầu mất khống chế, bắt đầu dây dưa không rõ với người khác.
Mãi mãi.. Nửa đêm tiếng phá cửa làm cho tôi tỉnh giấc.
Cửa gỗ cũ không chịu được lực đập vào, trong đêm khuya yên tĩnh không người, tấm ván gỗ rơi tả tơi ngã xuống vang lên tiếng đinh tai nhức óc làm cho tôi giật mình sợ hãi.
Tôi mở to mắt ngồi dậy trên giường, phát hiện Thẩm Nam Tự không ở bên cạnh, sau đó nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng đánh nhau, tiếng bịch bịch đánh nhau càng làm cho người ta sợ hãi hơn tiếng phá cửa vừa rồi.
Đủ loại tiếng va chạm hỗn loạn, tôi dần ý thức được xảy ra chuyện gì, nhưng cơ thể yếu ớt, muốn đi ra ngoài nhưng chân mềm nhũn ngã lại trên giường.
Loảng xoảng một tiếng, cửa phòng ngủ được phá mở.
Ánh sáng bên ngoài chiếu vào khung cửa, chiếu sáng một bóng người, bốn mắt nhìn nhau, tôi nhìn hắn bỗng lảo đảo một chút, vịn vào khung cửa mới miễn cưỡng không ngã xuống.
Là Phó Chi Hành.
Lúc tôi nhìn thấy hắn thì hô hấp cứng lại vài giây, tiếp theo mũi chua xót.
Khóe mắt thấy Thẩm Nam Tự phía sau bị hai vệ sĩ bắt quỳ trên mặt đất, khóe miệng có vết máu, trên mặt cũng trầy da.
Tuy rằng chật vật, vẻ mặt cậu ta lại bình tĩnh, thậm chí còn cười với tôi, dường như đang an ủi tôi.
Tôi thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Phó Chi Hành trước mặt, dường như hắn không dám tới gần, hô hấp cũng rất cẩn thận.
“Tiểu Lộ…” Hắn còn chưa nói xong thì hốc mắt đã đỏ.
Một lúc sau không nghe thấy giọng của hắn, không biết vì sao tôi cảm thấy rất khổ sở.
Khoảng cách chưa đến hai mét, Phó Chi Hành bước đi rất khó khăn, mỗi bước đi giống như bước lên mảnh kính vỡ, cuối cùng hắn đi tới trước mặt tôi, tôi thấy nước mắt của hắn rơi xuống.
“Cục cưng…”
Hắn ngã xuống, nửa quỳ trên mặt đất, lần đầu tiên khóc đến thống khổ như vậy.
“Anh xin lỗi…”
Tôi hơi há miệng, phát ra giọng yếu ớt: “Chi Hành.”
Nghe thấy tôi gọi tên hắn, cả người Phó Chi Hành cứng đờ, muốn ôm tôi lại không dám dùng sức.
Tôi biết mình có vẻ không tốt, trên người chỉ mặc áo sơ mi trắng lỏng lẻo, khó khăn lắm mới che được bắp đùi, sắc mặt cũng rất khó coi, có lẽ đã dọa tới hắn.
Vì thế tôi chủ động ôm hắn nói: “Em không sao.”
“Cục cưng, anh xin lỗi…” Phó Chi Hành không khống chế được khóc nức nở, ôm chặt tôi, giống như ôm lấy báu vật mất đi nhưng tìm lại được.
Tôi chưa từng thấy hắn khóc như vậy, sự kiêu ngạo và kiên cường của hắn giống như biến mất chỉ trong một đêm.
Tôi nghe thấy tiếng cõi lòng tan nát trong giọng nói của hắn, cũng nghe được sự đau khổ và hối hận.
Có lẽ hắn đã sớm bắt đầu hối hận, hối hận lựa chọn tự do, hối hận để Thẩm Nam Tự đến bên cạnh tôi, hối hận đã nhượng bộ… Tất cả mọi chuyện tạo thành cục diện hôm nay.
Nếu truy cứu đúng sai, ba người chúng tôi đều không vô tội.
“Không trách anh…” Tôi nhẹ nhàng vỗ lưng Phó Chi Hành nói: “Không sao.”
Một lúc sau, Phó Chi Hành buông tôi ra, trên mặt vẫn còn nước mắt, giọng nói vừa trầm vừa khàn: “Cậu ta làm gì em?”
Tôi cụp mắt xuống không có trả lời, dựa vào ánh sáng bên cạnh, có thể thấy được dấu vết lộn xộn trên người tôi.
Phó Chi Hành cũng thấy được, đầu ngón tay run lên, sợ đụng vỡ tôi, cẩn thận nâng tay tôi lên, chậm rãi vuốt ve vết đỏ cọ vào dây xích trên cổ tay, hốc mắt lại đỏ lên.
Lúc hắn ngẩng đầu lên thì nước mắt lại rơi xuống, nghẹn ngào hỏi: “Bé cưng… Không cần cậu ta nữa được không?”
Không cần… Thẩm Nam Tự sao?
Tôi không khỏi nhìn ra ngoài cửa, Thẩm Nam Tự vẫn quỳ, bả vai bị vệ sĩ đè xuống mặt đất, không còn chút tôn nghiêm.
Nhưng cậu ta không giãy giụa cũng không phản kháng, thậm chí không tức giận, chỉ nhìn chằm chằm tôi, ánh mắt tràn đầy bi thương và tiếc nuối, giống như đang hỏi: “Anh vẫn không cần em sao?”
Tôi nhắm mắt, không nói gì.
Phó Chi Hành không thấy tôi trả lời, một lúc sau mới từ từ đứng lên, cởi áo khoác của mình ra bọc tôi lại nói: “Anh đưa em về nhà.”
Giọng hắn khàn khàn khô khốc, giống như bã thuốc Đông y chà vào trái tim tôi, tôi nghe thấy chữ “nhà” này, thậm chí hốc mắt nóng lên.
Tôi bắt lấy góc áo của Phó Chi Hành, nhẹ giọng “Ừm” một tiếng.
Hắn bế tôi lên, không biết có phải ảo giác hay không, tôi cảm giác cơ thể hắn lung lay một chút.
“Chi Hành…” Tôi chú ý tới sắc mặt của hắn tái nhợt không bình thường, trong lòng dâng lên lo lắng: “Anh làm sao vậy?”
Phó Chi Hành cúi đầu nhìn tôi, lộ ra nụ cười yếu ớt nói: “Anh không sao.”
Nói xong hắn nhẹ nhàng hôn lên trán tôi nói: “Chúng ta về nhà.”
Lúc đi ra ngoài, vệ sĩ ngẩng đầu hỏi bằng ánh mắt, tôi lo lắng dưới cơn tức giận Phó Chi Hành làm ra chuyện mất đi lý trí, không khỏi nắm chặt quần áo của hắn.
Phó Chi Hành nhận ra động tác của tôi, hít sâu một hơi, nói với vệ sĩ: “Mang về trước.”
Vệ sĩ không nói nhiều, gật đầu.
Từ đầu đến cuối tôi không nhìn Thẩm Nam Tự một cái nhưng có thể cảm nhận được một ánh mắt nóng bỏng đi theo tôi, giống như đây cũng là lần cuối cùng chúng tôi gặp nhau.
Cuối cùng lúc Phó Chi Hành đi tới cửa, Thẩm Nam Tự nhỏ giọng mở miệng: “Thời Lộ.”
Phó Chi Hành dừng bước, tôi ở trong lòng ngực hắn, ngẩng đầu thấy ánh mắt ảm đạm của hắn.
“Anh hận em không?” Thẩm Nam Tự hỏi.
Lồng ngực tôi xiết chặt, có thứ gì đó ép tôi không thở nổi, lồng ngực buồn bực.
Phó Chi Hành nhận thấy tôi khác thường, càng ôm chặt lấy tôi, dường như muốn ngăn cản tôi nghe thấy giọng nói của Thẩm Nam Tự.
Tôi nắm lấy tay áo của hắn, ra hiệu mình không sao.
Tôi quay đầu lại nhìn về phía Thẩm Nam Tự.
Người luôn sạch sẽ trong sáng trong trí nhớ của tôi lại chật vật không thôi, trên người đầy tro bụi và vết máu, cậu ta nhìn tôi, ánh mắt đau khổ, cũng có không cam lòng, càng nhiều hơn là tuyệt vọng và bất lực.
Tôi im lặng một lúc lâu, dùng giọng bình tĩnh nhất nói: “Có tình cảm mới có hận.”
Trong nháy mắt đó, tôi thấy ánh sáng cuối cùng trong mắt Thẩm Nam Tự lập tức tắt đi, cũng dập tắt sự rung động và mong chờ trong lòng tôi.
Có một số thứ rất tốt, nhưng làm cho tôi khổ sở, tôi tình nguyện từ bỏ.
Mấy ngày qua lần đầu tiên tôi rời khỏi phòng nhỏ này.
Thì ra bên ngoài cũng không trống trải như tôi đã thấy qua cửa sổ, phía sau căn phòng có một cô nhi viện lẻ loi nằm đó, còn có mấy căn nhà lẻ tẻ.