Yêu đương với chàng quỷ... - Chương 31
Tôi và Cư Phổ Nam đã cùng nhau trải qua ba năm.
Ba năm sau, kiếp làm quỷ đã hết, nên phải đi vào luân hồi chuyển kiếp.
Cư Phổ Nam đi trước tôi nửa năm.
Chúng tôi dựa theo một phương pháp mà các hàng xóm ma quỷ đã nói cho, mỗi người tự xăm một ấn ký ở cùng vị trí trên lòng bàn tay, nghe nói làm như vậy thì kiếp sau có thể gặp lại nhau.
Cư Phổ Nam đi rồi, các hàng xóm cũng dần dần rời đi gần hết.
Nửa năm sau, lại là một buổi cuối hè đầu thu giống như ngày tôi qua đời, một buổi sáng nọ tôi mở mắt ra, phát hiện cơ thể mình đang dần trở nên trong suốt.
Đầu tiên là ngón tay của tôi, rồi đến cánh tay, cuối cùng đến cả mái tóc của tôi, chậm rãi biến mất hoàn toàn.
Tôi cũng phải đi vào luân hồi chuyển kiếp.
Đời này tôi mang họ Hà.
Cha mẹ nói, tên chính thức của tôi là do chính tôi tự chọn lúc một tuổi bốc đồ đoán tương lai, từ hai chữ ‘linh’ láy âm, thành Hà Linh Linh.
Trẻ nhỏ đều có ký ức từ sau hai tuổi, tôi cũng vậy, lúc hai tuổi, mơ hồ nhớ lại một vài chuyện của kiếp trước.
Đương nhiên lúc này tôi vẫn chỉ là một đứa trẻ bi bô tập nói, hoàn toàn không biết đó là khái niệm gì.
Cùng với sự lớn lên từng ngày, trong lòng tôi luôn có một ý niệm quanh quẩn: Có người đang đợi tôi.
Hà Linh Linh có được rất nhiều thứ mà Khúc Linh Linh không có: gia cảnh sung túc, cha mẹ yêu thương, môi trường trưởng thành tốt đẹp.
Những thiếu sót của kiếp trước, ông trời đều bù đắp cho tôi hết thảy, không thiếu sót một thứ gì.
Cha mẹ tôi đối với tôi vô cùng yêu thương, tôi là hòn ngọc quý trên tay mà họ trân quý nhất, nhưng có một điều không ổn ——
Họ đã trước khi tôi ra đời, định hôn ước từ trong bụng mẹ cho tôi.
Cái tên đáng ghét đó chỉ hơn tôi nửa tuổi, tên là Giang Phổ Nam, là con trai của bạn thân mẹ tôi, thường xuyên bị mẹ cậu ấy đưa đến nhà tôi chơi, rất là bá đạo.
Cậu ấy lúc nào cũng lẽo đẽo theo sau tôi.
Tôi tin chắc rằng nếu trong tay cậu ấy có một sợi dây thừng, nhất định cậu ấy sẽ quấn chặt lấy tôi, khiến tôi vĩnh viễn chỉ có thể hoạt động trong phạm vi xung quanh cậu ấy.
Trường mẫu giáo, tiểu học của tôi, thậm chí cả trung học cơ sở, trung học phổ thông, đều là cùng học với cậu ấy.
Chỉ vì cha mẹ hai bên mù quáng tác hợp, hai đứa tôi từ nhỏ đến lớn đều bị gắn chặt với nhau, tất cả mọi người đều xem tôi là vợ của cậu ấy, xem cậu ấy là chồng nhỏ của tôi.
Điều này khiến tôi chịu đủ phiền phức, chẳng có cậu trai nào dám theo đuổi tôi!
Năm tôi 18 tuổi, cuối cùng tôi không thể nhịn được nữa, than vãn với mẹ tôi về chuyện này.
Mẹ tôi vô tội nói: “Tuy lời nói là vậy, nhưng chẳng qua chỉ là một câu nói đùa thôi.”
“Ai bảo hai đứa con sinh ra lòng bàn tay đã có một nốt ruồi son giống hệt nhau, mọi người biết chuyện đều nói hai đứa con kiếp trước nhất định là vợ chồng, cho nên cách nói này mới càng ngày càng lan truyền rộng rãi.”
Nốt ruồi son?
Tôi mở lòng bàn tay của mình ra.
Ở lòng bàn tay trái của tôi, nốt ruồi son màu đỏ nhạt này đã theo tôi suốt 18 năm qua.
Nó nằm trên đường chỉ tay của tôi, giống như kiếp trước có ai đó đã tự tay đánh dấu cho tôi vậy.
Đêm đó, một vài ký ức năm hai tuổi hiện lên trong đầu tôi như một bộ phim đèn chiếu.