NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Yêu Lại Từ Đầu - Cố Tư - Trì Uyên (Full) - Chương 486

  1. Home
  2. Yêu Lại Từ Đầu - Cố Tư - Trì Uyên (Full)
  3. Chương 486
Prev
Next

Nhảy hố truyện: Yêu lại từ đầu – Cố Tư – Trì Uyên

  • Thể loại: Ngôn Tình, Sủng, Ngược
  • Tác giả: Thi Từ

Vào nhóm kín để đọc nhanh hơn:

(Link vào nhóm đọc trước)  

Chương 486: Ta là gì của nhau vậy?

Trì Chúc và Phương Tố đều biết anh định làm gì, cũng không hỏi, chỉ kêu anh về càng sớm càng tốt.

Trì Uyên xoa đầu Cố Tư rồi mới xoay người rời đi.

Cố Tư cong môi, vẫn không vui.

Phương Tố ra hiệu, “nào nào, con ngồi xuống đi.”

Cố Tư đi tới, ngồi ở bên cạnh Phương Tố, nói nhỏ hai tiếng, đại khái là về việc Trì Uyên không chịu mang cô theo.

Phương Tố cũng thuận lời nói với cô, “con đi qua đó, A Uyên chắc chắn sẽ chỉ quan tâm,chăm sóc con, vậy sẽ không tiện cho những việc kia, vởi cả con hiện giờ chỉ có thể đi quanh quanh chứ không đi xa thế được.”

Cố Tư rụt mặt lại, không nói nữa.

Bà hai nhìn Cố Tư và Phương Tố, cười nói: “Quan hệ giữa chị dâu và Tiểu Tư có vẻ tốt hơn nhiều. Thật là đáng ghen tị. Nếu sau này tôi có thể có quan hệ tốt như vậy với vợ của A Cảnh. . “

Trì Cảnh Haha, không có trả lời.

Phương Tố nhìn Bà hai một cái, “Đúng vậy, cô hai tính tình tốt, cùng con dâu sẽ hòa thuận, hẳn là không có vấn đề gì lớn.”

Bà hai nhìn Cố Tư, trong mắt có chút cảm xúc khác.

Cố Tư không có tâm trạng, liếc nhìn Bà hai một cái, liền quay sang quan sát hướng khác.

Cô không muốn nghĩ về những gì hiện ra trong tia nhìn của bà hai.

Cố Tư không có tâm trạng, một lúc sau mới lên lầu.

Nhưng thật ra cô không ngủ được, cô đi tắm rửa trước, sau đó ngồi trên giường nhìn điện thoại.

Lâu rồi cô không xem show của Ninh Tôn.

Về phía Ninh Tôn, tất cả những ai đã theo dõi chương trình đều nói rằng anh ấy đã trở nên chán nản và tự hỏi liệu có phải mối quan hệ yêu đương của anh không thuận lợi hay sao.

Rốt cuộc, trước đây anh có nhắc đến bạn gái của mình mấy lần, nhưng sau đó anh ngừng nhắc đến, cả người cũng trầm xuống rõ.

Không thể tránh khỏi việc mọi người nghi ngờ rằng mối quan hệ của anh thực sự có vấn đề.

Mặc dù anh chán nản, nhưng số lượng người hâm mộ vẫn lên.

Có thể một số người thích loại kiểu này, nhà quý tộc cô đơn, u sầu, luôn có thể làm người ta suy diễn ra nhiều thứ.

Sau khi đọc những bình luận này, Cố Tư hoàn toàn không muốn xem chương trình nữa.

Người khác có thích hay không, dù sao cô cũng không thích Ninh Tôn như vậy.

Ninh Tôn nên vui vẻ lạc quan mới đúng.

Cố Tư đặt điện thoại xuống, nằm trên giường, đặt hai tay lên bụng, nhìn chằm chằm trần nhà.

Đầu óc cô có chút trống rỗng, một lúc sau, cửa bị gõ hai lần.

Là Phương Tố.

Phương Tố đi tới, ngồi trên giường Cố Tư, nói không ngủ được.

Lúc này nói sớm cũng không sớm, nói muộn cũng không muộn.

Cố Tư quay đầu nhìn bà, “Vậy giờ làm gì nhỉ, tôi cũng đang chán đây.”

Phương Tố thở dài, “Chỉ là chúng ta có quá ít người, nếu không chơi mạt chược thì thật tuyệt.”

Khi nói về mạt chược, Cố Tư nhớ tới Chương Tự Chi.

Cô và Chương Tự Chi đã lâu không liên lạc, anh chàng này trước kia rất thích chơi với mình, gần đây không biết đã xảy ra chuyện gì, hình như anh ta đột nhiên mất đi tin tức.

Cố Tư chậm rãi ngồi dậy, “Bà thích chơi mạt chược à. Bà nên kết thân với Lão Chương. Nếu có thời gian, hãy cùng nhau đến câu lạc bộ của anh ấy và chơi một bữa thật vui.”

Phương Tố rất thích chơi mạt chược, vẫn là nhất quán trước sau như một, không thay đổi.

Bà gật đầu, “Tự Chi cũng thích mạt chược à. Nếu mà nói sớm, có lẽ hai chúng tôi đã trở thành bạn mạt chược.”

Cố Tư cười cười, “Tôi sẽ gọi cho anh ấy, nếu có thời gian thì ngày mai chúng ta qua đó một chuyến”

Hai người mỗi ngày ở chỗ này thật sự là nhàm chán, Phương Tố sau ngày này, đều cảm thấy khó chịu.

Cố Tư gọi điện thoại cho Chương Tự Chi.

Lâu lắm bên kia mới có người nghe điện thoại.

Giọng Chương Tự Chi ở đằng kia nghe hơi lộn xộn, nhưng có vẻ không phải đang chơi mạt chược.

Cố Tư hỏi anh ta đang ở đâu, Chương Tự Chi kêu lên một tiếng, không nói chi tiết, anh ta chỉ nói đang ở bên ngoài.

Cố Tư nhíu mày, “Muộn như vậy rồi, anh ra ngoài một mình à?”

Chương Tự Chi suy nghĩ một chút nói: “Ừ, một mình.”

Nếu khi Cố Tư hỏi câu trả lời này, anh ta trả lời ngay thì Cố Tư vẫn sẽ tin.

Nhưng rõ ràng anh ta đã suy nghĩ kỹ một chút rồi mới nói như vậy, Cố Tư cảm thấy Chương Tự Chi có lẽ không nói thật.

Cô thở dài, “Ngày mai anh có thời gian không? Tôi muốn đến câu lạc bộ của anh chơi.”

Chương Tự Chi dừng lại nói: “Ừ, đến đi, chỉ cần em đến là tôi có thời gian.”

Cố Tư nheo mắt, ừm, “Được rồi, ngày mai nói chuyện đi.”

Cúp điện thoại xong, cô cầm điện thoại gõ vào lòng bàn tay, cảm thấy Chương Tự Chi có chút sai sai, xem ra anh vẫn không muốn nói tới.

Chương Tự Chi hiển nhiên là đang giấu cô điều gì đó.

Trái tim cô ngứa ngáy, và năng lượng của sự tò mò lại nổi dậy.

Phương Tố ở trong phòng Cố Tư, cùng Cố Tư nói chuyện lộn xộn.

Cuối cùng thì Trì Uyên cũng quay lại, cô trở về phòng.

Phương Tố đẩy cửa phòng ra, còn không có nhìn kỹ trong phòng.

Bà đóng cửa bằng tay trái, và đi đến tủ quần áo.

Phương Tố lấy ra đồ ngủ, nhấc chân đi về phía phòng tắm.

Kết quả, bà nghe thấy một giọng nói truyền đến từ cửa sổ, “Bà thật sự không nhìn thấy tôi, hay là bà vẫn đang giả vờ không thấy tôi.”

Phương Tố rùng mình suýt chút nữa nhảy dựng lên.

Bà nhìn chằm chằm vào nơi phát ra âm thanh.

Trì Chúc không biết đến từ lúc nào, liền đứng ở bên cửa sổ với điếu thuốc trên tay còn chưa châm.

Phương Tố rùng mình một cái, nhìn Trì Chúc, “Anh tới đây khi nào? Em vào cũng không có tiếng động gì, bị anh làm cho sợ chết khiếp.”

Trì Chúc nhíu mày, “Vậy em thật sự không nhìn thấy anh sao?”

Phương Tố bỏ đồ ngủ xuống, “Anh tại sao lại ở chỗ này, có chuyện gì à?”

Trì Chúc mở toang cửa sổ rồi châm thuốc “Không sao, anh qua xem một chút, hỏi xem em có quen không.”

Phương Tố đi đến đứng bên cạnh Trì Chúc, “Cũng may, dù sao em cũng sống ở đây gần 30 năm, cho dù lúc trước em không ở đây, bây giờ cũng không xa lạ.”

Trì Chúc gật đầu, “Tốt rồi.”

***

Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!

Các bạn vào group facebook để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!

Đọc truyện Yêu lại từ đầu – Cố Tư – Trì Uyên  chương 410 full cập nhật nhanh nhất trên nhayho.com

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 486"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com