NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Yêu Lại Từ Đầu - Cố Tư - Trì Uyên (Full) - Chương 520

  1. Home
  2. Yêu Lại Từ Đầu - Cố Tư - Trì Uyên (Full)
  3. Chương 520
Prev
Next

Nhảy hố truyện: Yêu lại từ đầu – Cố Tư – Trì Uyên

  • Thể loại: Ngôn Tình, Sủng, Ngược

Đọc truyện Yêu lại từ đầu – Cố Tư – Trì Uyên full cập nhật nhanh nhất trên nhayho.com

(Link vào nhóm đọc trước)  

Chương 520

 Trì Uyên đợi đến trưa mới tan sở, liền đến phòng làm việc của Trì Chúc xem xét.

Trì Chúc không quay lại, tài liệu văn phòng vẫn còn, tài liệu mở ra một nửa, chắc là đã đọc nửa chừng.

Trì Uyên nhìn chằm chằm vào nó hai lần, rồi quay đi.

Anh phóng xe thẳng về nhà cũ.

Sau khi xuống xe, Trì Uyên nhìn vào bên trong bãi đậu xe.

Xe của Trì Chúc không có ở đây, xem ra vẫn chưa quay lại.

Ông không về nhà, đi ra ngoài lâu như vậy liệu Trì Chúc có đang xảy ra chuyện gì.

Trì Uyên quay người đi về phía tòa nhà chính, mới đi được mấy bước liền nhìn thấy Nhị phu nhân từ trong hoa viên đi ra.

Nhị phu nhân ăn mặc tinh xảo, giống như đi ra ngoài.

Nhìn thấy Trì Uyên, Nhị phu nhân cũng kinh ngạc.

Nhưng sau đó bà lại cười, “A Uyên đã về, quái lạ, quan hệ giữa cháu và Tiểu Tư có vẻ càng ngày càng tốt nên buổi trưa đều về.”

Trì Uyên chào bà, và không nói gì nữa.

- NhayHo.Com- NhayHo.Com

Chờ Ninh Tôn trở lại, hẳn là đã đến lúc mọi chuyện mới rõ ràng.

Cố Tư ngủ say, không để ý Trì Uyên đã về.

Trì Uyên ngồi dựa vào đầu giường, trong điện thoại báo có tin nhắn mới.

Là của cấp dưới, chủ yếu nói về một số tin tức từ cuộc thẩm vấn kia.

Những người đó không phải là quản lý chính, họ không biết gì cả.

Nhưng cũng đủ để Trì Uyên khóa chặt mục tiêu.

Trì Uyên trả lời xong rồi cũng đặt điện thoại xuống.

Cố Tư đặt điện thoại ở một bên, anh cầm nó lên xem qua.

Trên đó có cuộc gọi của Chương Tự Chi, nhưng đổ chuông được ba bốn giây rồi cúp máy, không biết có phải gọi nhầm hay không.

Trì Uyên không quan tâm, cứ ở bên Cố Tư cho đến khi người giúp việc đến bảo họ xuống ăn tối.

Tiếng người giúp việc gõ cửa đánh thức Cố Tư, Cố Tư vừa mở mắt đã nhìn thấy Trì Uyên ở đó, hiển nhiên là giật mình.

Trì Uyên bước xuống giường, “Hôm nay em có thấy mệt không? Anh thấy em ngủ rất say.”

Cố Tư bị Trì Uyên kéo dậy, “Em ngủ rất ngon, bây giờ cảm thấy rất sảng khoái.”

Trì Uyên giúp Cố Tư làm gọn tóc, “Đừng ngủ nhiều nữa, anh sợ em cảm thấy khó chịu.”

Cố Tư ừm một tiếng, “Đi ăn cơm thôi, tỉnh dậy lại đói.”

Trì Uyên bật cười, không thể giải thích được rằng Cố Tư rất đáng yêu.

Hai người gặp bà cụ từ trong phòng đi ra ngoài hành lang, nhìn thấy Trì Uyên trở về, bà cụ không khỏi kinh ngạc.

Bà cụ liền hỏi, “Ba của con không về sao?”

Trì Uyên không khỏi bật cười, do dự một lúc rồi mới nói: “Ba con, có lẽ đang ở cùng với mẹ.”

Bà cụ và Cố Tư đều sửng sốt, Cố Tư phản ứng nhanh hơn, “Bác Trì tới gặp cô Phương sao?”

Trì Uyên mặc dù không chắc lắm, nhưng cảm giác như vậy, “Anh nghĩ vậy.”

Cố Tư lại nảy ra vấn đề, cô nhanh chóng lấy điện thoại ra, “Anh xuống ăn cơm trước, em sẽ gọi điện thoại hỏi.”

Thậm chí, cô còn tỏ vẻ lén lút cất giọng, khiến bà cụ bên cạnh bật cười, “Trông bộ dạng này của con cứ như họ đang có gian tình.”

Cố Tư không kiềm chế được mà nở nụ cười, “Con phần lớn là tò mò.”

Trì Uyên đỡ bà cụ xuống dưới nhà ăn cơm, Cố Tư trực tiếp gọi Phương Tố ở hành lang.

Thật lâu sau Phương Tố mới cầm lên, không biết Cố Tư có cảm thấy không đúng không, cô cảm thấy giọng nói của Phương Tố có chút ngượng ngùng, “Tiểu Tư, sao vậy?”

Cố Tư nhấn giọng, “Con chỉ hỏi cô một câu, bây giờ cô đang ở cùng ai?”

Phương Tố một tiếng liền không nói.

Phản ứng như thế này Cố Tư gần như đã hiểu ra, cô bật cười, “Làm sao vậy, hôm nay Lâm Chí Dương nói đến ăn cơm? Cô cho người ta leo cây sao?”

Làm thế nào để giải thích vấn đề này.

- NhayHo.Com- NhayHo.Com

Cố Tư thở dài, “Trước đây còn tưởng bác Trì không hoạt bát, nhưng bây giờ xem ra cũng khá rồi. Đúng vậy, hai người có tình cảm thì phải giữ lấy nhau.”

Bà cụ đồng ý với lời nói của Cố Tư, quay đầu với Trì Uyên, “Đúng vậy, nếu ba con có thể có được một nửa của con, thì ông ấy đã tái hôn từ lâu rồi.”

Trì Uyên lập tức quay đầu về phía Cố Tư, “Em cũng học theo mẹ anh, nếu em có được một nửa của bà ấy như vậy, chúng ta cũng đã tái hôn rồi.”

Cố Tư không khỏi nhếch miệng cười với anh.

Nhờ Phương Tố, hôm nay họ đã có một bữa trưa rất vui vẻ.

Vẫn còn một khoảng thời gian sau bữa ăn, nên Trì Uyên đưa Cố Tư đi một vòng trong căn nhà cũ.

Không có đề tài gì đặc biệt, Trì Uyên nhắc đến Nhị phu nhân, bởi vì mới gặp nên nhân tiện nhắc tới.

Cố Tư nhớ tới lần trước cô cùng Trì Cảnh đi dạo, sau khi bị Nhị phu nhân bắt gặp, sắc mặt lập tức lạnh đi.

Kỳ thật Cố Tư hiểu rõ Nhị phu nhân chỉ sợ có thể ảnh hưởng tới Trì Cảnh đi tìm bạn gái.

Kỳ thật cô thật sự suy nghĩ quá nhiều, không nói tới bây giờ cô còn có con, chỉ là thật sự chỉ có một mình cô, không thể cùng Trì Cảnh được.

Không cần biết người khác nghĩ gì, cô vẫn cần có thể diện.

Nhị phu nhân già rồi, chuyện này còn không nghĩ tới.

Trì Uyên thở dài nói không biết Trì Cảnh đến bao giờ mới tìm được bạn gái.

Cố Tư suy nghĩ một hồi mới lên tiếng, “Có lẽ gặp đúng người thì mọi chuyện đã ổn thỏa rồi. Bây giờ những người theo đuổi anh ấy cũng rất nóng lòng.”

Trì Uyên quay đầu nhìn Cố Tư, cười cười, không nói nhiều.

Hai người lại đi được một đoạn trước khi Cố Tư nói, “Thật ra, tất cả mọi người đều nghĩ quá nhiều, em không phải vô tâm. Làm thế nào trong lòng em đã rõ.”

Trì Uyên cùng Cố Tư đi một vòng nhỏ, cuối cùng hai người ngồi xuống ghế dài trong vườn.

Trì Uyên xoa bụng Cố Tư, “Thời gian khám bệnh chắc sắp đến rồi, anh nói trước với em, anh sẽ đi cùng em tới đó.”

Cố Tư tựa lưng vào ghế, “Kỳ thực không cần thiết. Cũng không phiền như vậy. Nếu anh bận thì đến công ty trước. Cô Phương và em thực sự có thể tự giải quyết.”

Trì Uyên nắm lấy tay Cố Tư xoa xoa trong lòng bàn tay, “Không có gì quan trọng hơn là đi cùng em đi khám thai. Anh muốn tham gia vào tất cả quá trình trưởng thành của con chúng ta.”

Anh quay đầu nhìn Cố Tư, “Anh cũng hy vọng em có thể hiểu được quyết tâm của anh. Những điều anh nói với em trước đây không phải chỉ là nói suông.”

Nó giống như một lời tâm tình.

Cố Tư cười hehe, “Được rồi, em hiểu rồi, gần đây biểu hiện rất tốt.”

Ngồi một lúc thì cả hai trở vào nhà.

Trì Uyên đưa Cố Tư trở lại tòa nhà chính, sau đó lái xe trở về công ty.

Trì Chúc vẫn chưa về, không biết bữa cơm này còn kéo dài bao lâu nữa.

Trì Uyên dựa vào ghế văn phòng, lấy điện thoại di động ra, xem qua vài dòng tin nhắn, tất cả đều là nội dung của cuộc thẩm vấn hôm nay.

Trì Uyên đọc từng cái một, rồi xóa hết.

Vừa đặt điện thoại xuống, Tử Thư liền đi tới, “Ông chủ, xe đã được kiểm tra, không có vấn đề gì, chỉ là có người lắp máy giám sát, còn không có vấn đề khác.”

Trì Uyên gật đầu, “Cho dù nó không động tĩnh thì cũng cẩn thận một chút.”

Tử Thư hiểu ý của Trì Uyên, “Được, tôi biết phải làm thế nào.”

Nói xong quay người đi ra ngoài, Trì Uyên nhìn thấy Trì Cảnh trong khe hở liền mở cửa.

Trì Cảnh đi qua cửa với đống giấy tờ, dường như trông anh luôn bận rộn.

Trì Uyên nhìn thời gian rồi đứng dậy đi ra ngoài trước khi làm việc.

Trì Cảnh vừa mở cửa trở lại phòng làm việc, Trì Uyên liền đi theo.

Vừa đẩy cửa, anh đã lên tiếng trước, “Ăn cơm trưa chưa? Lúc nào cũng bận sao?”

Trì Cảnh ngẩn ra một lúc, sau đó quay lại nhìn Trì Uyên, cười nói: “Chưa,  giờ vẫn bận, hôm nay có rất nhiều việc. Em rút ngắn thời gian ăn cơm đi.”

Trì Uyên tự mình đi tới, kéo ghế ngồi xuống, “Thân thể là quan trọng, không thể làm hết việc, cần nghỉ ngơi thì nên nghỉ ngơi.”

Trì Cảnh nhếch khóe miệng đồng ý,”Đúng vậy a, công việc không thể hết được.”

Trì Uyên đổi chủ đề, “Thật ra anh vẫn luôn tò mò, em nói với thím hai rằng em đã có người mình thích, người đó Nhị thẩm cũng biết. Thực ra anh cũng rất muốn biết người này là ai.”

Trì Cảnh cười cười, “Từ ngày em nói ra, không phải anh vì đó mà vẫn đến bây giờ anh vẫn thắc mắc chứ.”

Trì Uyên khoanh tay ngồi xuống, “Cũng hẳn liên tục thắc mắc gì, mà là anh luôn ghi nhớ.”

Trì Cảnh nhìn Trì Uyên chằm chằm, “Xin lỗi em mạo phạm, Trì Uyên, anh là đang sợ cái gì?”

Trì Uyên không lập tức phủ nhận, “Không  sợ đâu, nhưng anh cảm thấy rất tò mò, sau đó có chút lo lắng.”

Trì Uyên sau đó giải thích, “Em nên hiểu ý của anh. Anh không lo lắng về những gì em thực sự có với người anh nghĩ, nhưng anh lo rằng người đó sẽ bị ảnh hưởng bởi thái độ của em.”

Anh thở ra một hơi, “Em nên hiểu tính cách của thím hai, anh sợ sẽ gây ra phiền phức không cần thiết.”

Trì Cảnh sửng sốt, nếu không phải Trì Uyên nhắc nhở, anh thật sự không nghĩ tới.

Hóa ra là anh ấy đã suy nghĩ quá ít.

Lời nói của anh mơ hồ đến mức lần trước Nhị phu nhân nhìn thấy anh đi cùng Cố Tư, lập tức có đề phòng.

Anh ngồi xuống ghế và thở dài, “Chà, em hiểu rồi, đây là điều em suy nghĩ ít rồi”

Khi anh nói như vậy, Trì Uyên liền bỏ qua chủ đề này.

Anh nhìn quanh văn phòng, “Thực ra chúng ta vẫn còn trẻ, công việc vẫn còn đó. Chúng ta sẽ mắc kẹt trong văn phòng cả đời, vậy tại sao không tận dụng nhiệt huyết ngay bây giờ, làm quen với một số người và đi ra ngoài nhiều hơn?”

Trì Cảnh đặt hai tay tài liệu vào nhau, “Em nghĩ lần này tới đây em hiểu ý của anh, anh không cần nói quá nhiều, em biết mình nên làm gì.”

Trì Uyên cười gật đầu, “Tốt rồi, hình như em lại bận, anh sẽ không quấy rầy em nữa.”

Nói xong, Trì Uyên đứng dậy, xoay người chậm rãi đi ra khỏi phòng làm việc của Trì Cảnh.

Trên thực tế, có một số điều thực sự không cần phải nói quá rõ ràng.

Trì Uyên quay lại phòng làm việc, cửa phòng làm việc mở ra, đợi một lúc cũng đến giờ làm việc, cuối cùng Trì Chúc cũng quay lại.

Lần này Trì Chúc dường như không vội nữa, trạng thái rất bình tĩnh.

Ông đi ngang qua cửa phòng làm việc Trì Uyên, quay đầu liếc Trì Uyên một cái, sau đó mỉm cười.

Tâm tình có vẻ tốt.

Trì Uyên cũng giao ước với Cố Tư, anh lại đứng dậy đi ra khỏi văn phòng, đi theo Trì Chúc.

Trì Uyên đóng cửa lại, nhìn Trì Chúc chằm chằm một hồi.

Trì Chúc liếc anh một cái, nhưng không có biểu hiện sốt ruột, “Làm sao vậy, con đang nhìn bố bằng ánh mắt gì vậy?”

Trì Uyên đứng trước bàn làm việc nhìn Trì Chúc, “Bữa trưa này cùng mẹ ăn cơm sao? Ba đi gặp bà ấy à?”

Lúc trước khi hỏi những câu như thế này, Trì Chúc sẽ lạnh lùng bỏ qua ngay cả khi không ngượng ngùng, cũng sẽ không trả lời.

Nhưng không phải, lần này ông không có bất kỳ biểu hiện khó chịu nào trên khuôn mặt.

Và thừa nhận điều đó rất đơn giản, ông ấy ậm ừ trực tiếp.

Trì Uyên có chút bối rối, “Ba đến Phương gia?”

Trì Chúc ngẩng đầu nhìn anh, “Ba không đi.”

Trì Uyên không khỏi nghĩ ra, “Ba không tới Phương gia, làm sao cùng mẹ con ăn cơm.”

Nói xong, Trì Uyên trừng mắt một cái, “Không phải là mẹ thả bồ câu bác Lâm kia ạ? Ba ra ngoài ăn cơm với mẹ sao?”

Trì Chúc lần này không trả lời, nhưng từ thái độ, có thể coi như đã nói cho Trì Uyên câu trả lời.

Trì Uyên im lặng một hồi rồi chậc chậc hai lần, “Hai người đúng là …”

Thật sự là gì mà Trì Uyên không nói …

Trì Chúc liếc nhìn thời gian, “Được rồi, đã đến giờ làm việc, mau làm việc đi, buổi chiều có rất nhiều việc.”

Làm sao có thể không nhiều chứ? Với bao nhiêu tài liệu trên bàn, ông vừa chạy ra ngoài và lang thang lâu như vậy.

Trì Uyên gật đầu, “Ba nên tái hôn với mẹ con. Thật ra con nghĩ nhiều lần ba trực tiếp bày tỏ ý kiến của mình, hiệu quả tốt hơn nhiều so với việc ba thử kiểm tra. Mẹ cũng thẳng thắn. Thật tuyệt vời và hai người không cần đi đường vòng nữa. “

Trì Chúc chỉ nhìn xuống văn kiện, không nói gì.

Ông không biết mình có nghe theo lời của Trì Uyên không.

Ông không nói chuyện với Trì Uyên nữa.

Anh ra khỏi phòng làm việc của Trì Chúc, đứng ở cửa, không biết đang nghĩ tới cái gì, thấp giọng cười nói.

Cố Tư trở về phòng, nằm ở trên giường buồn chán nhìn điện thoại của mình.

Tình cờ mở nó ra, cô nhìn thấy cuộc gọi của Chương Tự Chi.

Chương Tiểu Gia dạo này tâm trạng không tốt lắm, cú đấm của Lương Ninh Như đã hoàn toàn làm gián đoạn cuộc sống của anh ta.

Cố Tư gọi lại, thật lâu sau Chương Tự Chi mới trả lời, giọng nói có chút trầm thấp, “Cố Tiểu Tư.”

Cố Tư trầm ngâm một hồi, mới hỏi: “Làm sao vậy, lúc trước anh gọi điện cho tôi, tôi đang ngủ nên không nghe thấy. Anh vẫn không thoải mái sao?”

Chương Tự Chi không khó chịu, anh chỉ là có chút rối rắm.

Hôm nay anh đến bệnh viện, Lương Ninh Như đã xuất viện.

Khi đi thì kiêu căng ngạo mạn, kết quả về đến nơi.

Kết quả là trống rỗng, trong lòng rất khó chịu.

Vì vậy anh đi đến phòng tập thể dục do Lương Ninh Như phụ trách, Lương Ninh Như cũng không có ở đó.

Chương Tự Chi thật ra nghĩ tới điều này, nhưng anh muốn thử như là một trò may rủi.

Nhưng khi vừa ra khỏi phòng tập Lương Ninh Như, anh tình cờ nhìn thấy một nhóm người vào phòng tập mang theo gậy sắt.

Chương Tiểu Gia chưa từng thấy qua, nhìn thoáng qua liền biết những người này tới đây để gây chuyện.

Chương Tự Chi đứng ở cửa nhưng có chút do dự.

Nhưng nghĩ đến việc Lương Ninh Như hung dữ nhìn về phía mình, liền một đi không trở lại.

Suốt đoạn đường từ phòng tâp Gym về đến câu lạc bộ của mình, anh vẫn luôn cố gắng thuyết phục bản thân.

Lương Ninh Như kia rõ là xấu tính nên chắc hẳn đã làm phật lòng, đắc tội nhiều người.

Việc ai đó đến tìm cô ta tính sổ là chuyện bình thường.

Không nói đến nghề nghiệp trước đây của cô có nhạy cảm như thế nào, nhưng tính cách của cô ta thực sự khó ưa.

Trong cuộc sống bình thường, cô chắc chắn không được chào đón.

Bị trả thù bởi một ai đó là bài học xứng đáng.

Nhưng sau khi nghĩ ngợi lung tung, trở về câu lạc bộ, bước vào phòng riêng rồi, thì trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu.

Sự khó chịu này không rõ được nguyên nhân.

Chương Tự Chi chần chờ rồi gọi Cố Tư: “Hôm nay, cô có thời gian không, có muốn đi qua đây một chút không, một mình tôi đang có chút nhàm chán.”

Cố Tư biết Chương Tự Chi đang tìm người nói chuyện phiếm, cho nên trực tiếp đồng ý, “Được, tôi đi ngay, anh ở bên đó chờ tôi chút.”

Cô đứng dậy thay quần áo, lần này cũng không gọi Phương Tố.

Nghĩ đến điều gì đó, Cố Tư không muốn nói cho người khác biết, cô muốn một mình đi tới đó.

Trì Uyên đã bố trí vệ sĩ cho Cố Tư, vệ sĩ đưa Cố Tư đến chổ của Chương Tự Chi.

 

Chương Tự Chi đang ngồi trong phòng riêngdùng bữa, không có nhiều món ăn, trên bàn còn có rất nhiều bình rượu.

Cố Tư vào cửa, nhìn thấy anh đang rót rượu, vẻ mặt lộ vẻ chua xót.

Cố Tư đi vào liếc mắt, “Ăn chút gì đi.”

Chương Tự Chi nhìn thấy, chỉ vào vị trí bên cạnh, “Lại đây, ăn chút gì đi.”

Cố Tư đã ăn trưa trước đó, nhưng hiện tại Chương Tự Chi tâm tình không tốt, cô đương nhiên thuận theo.

Cô ngồi xuống bên cạnh Chương Tự Chi, liếc nhìn bình rượu, có chút vô lực.

“Khi tâm trạng không tốt, hãy cố gắng uống càng ít càng tốt.

Chương Tự Chi nhìn chằm chằm chai rượu vài giây, rốt cuộc là làm theo ý của Cố Tư.

Anh cắn một miếng món ăn, sau đó đặt đũa xuống, “Cố Tiểu Tư, cô nói xem phụ nữ trên đời này, nếu đều giống cô thì thật tuyệt rồi.”

Cố Tư không khỏi bật cười, “Nếu tất cả phụ nữ trên thế giới này đều sao chép tôi, vậy nghĩ lại sẽ thấy nhàm chán biết bao.”

Cô lấy một chiếc đũa bên cạnh, cắn một miếng  đồ ăn.

Chương Tự Chi nhếch miệng, “Cô nói, trên đời này làm sao có nữ nhân như vậy, thật sự là khó hiểu.”

Cố Tư cúi đầu ăn đồ ăn, tiếp tục nói: “Thật ra, nếu nói nghiêm túc, Lương Ninh Như không tệ, anh ghét cô ấy thế, chẳng qua chỉ là cuộc sống hiện tại và tính cách hơi trái ngược nhau thôi.”

Cố Tư cười đến nghẹt thở, nhắc tới Phương Tố, “Nhìn xem lúc trước tôi và cô Phương không hợp nhau, nhưng bây giờ anh nhìn tôi và cô ấy, chúng tôi lại có quan hệ tốt như bạn bè.”

“Anh nói xem cô ấy từng là người xấu không nào, người từng đối với Tùy Mị tốt như vậy, tôi tin cô ấy cũng là người lương thiện, nhưng chúng ta nhìn mọi chuyện khác đi thôi.” Cố Tư nhìn Chương Tự Chi, nói giọng nói nhẹ nhàng.

Cô biết Chương Tự Chi đang nghĩ đến điều gì, nhưng cũng vì có thù oán với Lương Ninh Như.

Bây giờ, anh ta luôn cố gắng tìm cách trút giận cho những ấm ức trước đó.

Cố Tư và Lương Ninh Như có duyên phận, nói chính xác là trải qua không tốt lắm.

Nhưng cô biết những gì Lương Ninh Như làm là không sai, cô thi hành pháp luật một cách vô tư, mọi việc đều diễn ra theo đúng quy trình của cơ quan pháp luật.

Nếu người ngoài nhìn nhận vấn đề này, họ chỉ có thể nói rằng họ đã làm tốt công tác thực thi pháp luật.

Chỉ là Chương Tiểu Gia này đã quá quen với việc làm mọi viễ theo cách riêng rồi, giờ đây bảo anh ta nhường nhịn Lương Ninh Như vài phần thì đó là chuyện lớn.

Chương Tự Chi nghe Cố Tư nói lời này, vì vậy ngẩng đầu nhìn cô, “Tôi luôn cảm thấy cô đối với bà cô xấu xa kia có chút thiên vị đấy.”

Cố Tư trực tiếp gật đầu, “Cần phải vậy, tôi thừa nhận rằng tôi quả thật có vài phần thái độ, nhưng Lão Chương, anh phải hiểu rằng nếu không có họ, cuộc sống của chúng ta nhất định sẽ khác.”

Giọng điệu của Cố Tư thực ra rất đơn giản, “Vì họ mà xã hội này có thể ổn định. Hãy nghĩ xem câu lạc bộ của anh kiếm được bao nhiêu mỗi ngày. Nếu không phải vì họ duy trì luật lệ và trật tự, anh có thể có được địa vị hiện tại không?”

Chương Tự Chi giễu cợt, “Cô nói lời này, thật sự để cho tôi á khẩu không biết nói cái gì, làm tôi nhớ tới thời còn đi học, ngồi ở bên cạnh một tên cá biệt như tôi lại là một học bá xuất sắc, thì chả khác nào tôi càng trở nên be bét, khốn nạn hơn.”

Cố Tư giơ tay vỗ vỗ  cánh tay Chương “Anh không phải đồ khốn, chỉ là hư hỏng một chút mà thôi.”

Chương Tự Chi không nói thêm tiếng nào, chỉ là uống cạn rượu trong ly.

Cố Tư cũng biết mấy lời này có sức thuyết phục quá lớn, nếu hiệu quả không tốt nên đành thôi.

Cô cũng không đói lắm, ăn xong hai miếng liền đặt đũa xuống, chỉ ngồi vào bên cạnh Chương Tự Chi.

Chương Tự Chi suy nghĩ một chút, lại cầm lấy bình rượu, lần này Cố Tư không có ngăn cản vì xem ra cô cảm thấy mình đã nói quá nhiều rồi.

Chương Tự Chi tự mình rót rượu uống, một lúc sau mới hạ chén vì quá say.

Cố Tư không vội gọi người phục vụ qua, cô chỉ ngồi nhìn điện thoại.

Chương Tự Chi ngồi xổm trên bàn một hồi, xoay người hất ly rượu xuống sàn, lắc lắc một cái.

Anh ta đầu tiên là ngẩng đầu nhìn xung quanh, sau đó cười với Cố Tư, “Cố Tiểu Tư, cô có cho rằng tôi là rác rưởi không? “

Cố Tư mất một lúc mới nói: “Đương nhiên không phải.”

Chương Tự Chi cười tủm tỉm cười, “Kỳ thật tôi hiểu mình lắm, nếu tôi không phải con của cha mình, nếu không có thêm bốn cô chị giỏi giang, thì tôi cũng không phải bị xem là đồ bỏ đi thế này rồi.”

Anh dựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại, có vẻ như sắp ngủ thiếp đi nhưng miệng thì nói không ngừng. Tôi chỉ là vua và bá chủ trong thế giới của riêng mình, không có việc gì phải làm. “

Cố Tư chớp mắt, gần như không biết ai đã nói lời này.

Chương Tự Chi càng nói càng trầm giọng, rồi tắt tiếng hẳn, không có chút nào động đậy.

Điều này nghĩa là anh ta đã ngủ lại.

Cố Tư lần này cũng không đợi thêm nữa, cô chỉ đứng dậy đi ra ngoài rồi gọi người phục vụ qua.

Người phục vụ đi vào, nhìn thấy Chương Tự Chi đang ngủ say, trong lòng cảm thấy vô lực.

Lời của bọn họ nói với Cố Tư, “Tính tình gần đây của Tiểu Gia thật sự khó lường, có lúc im lặng rất lâu, có lúc lầm bầm không ngừng.”

Cố Tư dựa vào cửa, “Có thể gần đây anh ấy đang cảm thấy buồn bực, sau đó không biết nên giải quyết như thế nào.”

Hai người phục vụ sắp đặt Chương Tự Chi bước ra ngoài, “Chúng tôi chưa từng thấy qua cậu ấy như thế này. Nói thật, quá là lo lắng.”

Cố Tư thở ra, “Một lát nữa chắc sẽ ổn.”

Không ai có thể lạc quan cả đời, sẽ có khi đụng phải chuyện không như ý thôi.

Chương Tự Chi kiêu ngạo nhiều năm như vậy, đã đến lúc để cho anh ta sứt mẻ một cái móng tay.

Nghĩ đến đây, ấn tượng của Cố Tư đối với Lương Ninh Như tốt hơn hẳn mà không thể giải thích được.

Cả nhà họ Chương còn không thể dạy bảo nổi “Hỗn Thế Ma Vương” này vậy mà giờ đây lại bị một người phụ nữ tra tấn cho ra nông nổi này,quả là điều khó nghĩ, khó nghĩ nhưng cảm động.

Chương Tự Chi được giúp vào phòng ngủ, Cố Tư xuống lầu ngồi ở đại sảnh.

Cau lạc bộ hôm nay không có khách vào ban ngày, nhân viên phục vụ rất nhàn nhã.

Cố Tư cảm thấy nhàm chán, trực tiếp giơ tay chào hỏi hai người đi qua, “Sang đây chơi vài ván bài cùng tôi đi, tôi thấy mọi người cũng đang khá nhàn rỗi.”

Những người đó cũng rất quen với Cố Tư, bọn họ gật đầu ngay khi thấy cô nói câu này.

Chỉ cần tập hợp một vòng vào lúc này.

Còn chưa chia xong ván vài thì từ cửa bị đẩy ra, có người mang theo hành lý đi vào.

  Chương 515: Quả báo đến rồi

Cố Tư vẫn đang nhìn xuống thẻ của mình, cô chỉ biết là đã có người đi vào, nhưng cũng không nghĩ nhiều.

Cô ấy hoàn thành thẻ của mình và nói: “Nào, bắt đầu.”

Vừa dứt lời, cô liền cảm giác được có người đi ở bên cạnh, người nọ dường như mỉm cười nói: “Cô thật là nhàn nhã.”

Cố Tư khựng lại. Cô nhìn chằm chằm vào tấm thẻ trên tay và chớp mắt.

Giọng nói quen thuộc quá.

Cố Tư quay đầu thật chậm, nhìn từ dưới lên trên nhìn những người đứng bên cạnh.

Ninh Tôn tươi cười, “Em dùng kiểu nhìn này với anh, làm anh bối rối đấy.”

Cố Tư đặt thẻ xuống, sau khi suy nghĩ xong liền đứng dậy, “Anh đã về rồi, sao không nói trước với chúng em.”

Ninh Tôn đưa hành lý cho người phục vụ mang qua một bên, bảo họ tìm chỗ cất đi.

Sau đó anh ngồi xuống bên cạnh Cố Tư, cầm tấm thẻ mà Cố Tư đặt xuống.

Giọng anh rất nhỏ, “Anh muốn làm em ngạc nhiên.”

Đó là một bất ngờ thú vị, nhưng nó cũng khiến cô mất cảnh giác.

Ninh Tôn đối mặt với hai người bên cạnh, “Nào, tiếp tục.”

Hai người đó cũng biết Ninh Tôn, nhìn anh một cái, sau đó cúi đầu đếm bài trong tay.

Gọi điện thoại cho chủ nhà, Ninh Tôn bắt đầu đánh bài, sau đó đối với Cố Tư nói: “Tự Chi đâu, sao không thấy anh ta.”

Cố Tư nói, “đang ngủ trên lầu rồi.”

Ninh Tôn khá kinh ngạc, “Lần này ngủ trên lầu, em ở đây, mà cậu ta cũng không xuống?”

Giải thích chuyện này thì hơi rắc rối, và có quá nhiều thứ phải nói đi nói lại.

Cố Tư cũng không biết nên giải thích thế nào về “đại tỷ thí” giữa Chương Tự Chi và Lương Ninh Như.

Vì vậy cô chỉ có thể nói: “Vừa rồi hai người cùng nhau ăn cơm, anh ấy uống hơi nhiều nên không  chịu được nữa.”

Ninh Tôn chậm rãi gật đầu, nói: “thật là…”

Sau đó, đổi chủ đề.

Sau một ván bài, hai người phục vụ cũng tinh mắt hơn, thu dọn bài rồi quay đi.

Ninh Tôn quay đầu nhìn Cố Tư.

Vẻ mặt anh ta có chút phức tạp, ánh mắt đảo quanh gương mặt Cố Tư một cái, sau đó chậm rãi di chuyển xuống, đáp xuống bụng cô.

Cố Tư nói trước, “Anh thấy không, bây giờ còn nhỏ tháng, bụng cũng không lộ rõ.”

Ninh Tôn đã biết chuyện Cố Tư mang thai từ Chương Tự Chi.

Chương Tự Chi không biết gì cả, cười khi kể cho anh nghe.

Không thể phủ nhận rằng vụ việc này quả thực là một điều đáng để vui mừng.

Nhưng những người hạnh phúc này không bao gồm Ninh Tôn.

Ninh Tôn suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng chỉ nói: “Mang thai rất vất vả.”

Cố Tư sờ sờ bụng, “Thật ra thì không sao. Hiện tại một tháng cũng không lớn, hành động và mọi việc đều không bị ảnh hưởng. Về sau chắc em sẽ rất mệt mỏi.”

Ninh Tôn mím miệng, ánh mắt rơi vào trên bàn cà phê nhỏ trước mặt, tựa hồ không tìm được lời nào đáp lại Cố Tư.

Cố Tư bị anh ta làm cho có chút ngượng ngùng nên nhanh chóng đổi chủ đề, hỏi anh: “Đã ăn cơm chưa, có muốn em đi lấy đồ cho anh chút gì đó không?”

Ninh Tôn thật sự còn chưa ăn, sáng nay liền dậy thu dọn đồ đạc, sau đó bắt xe đến đây.

Anh ta chưa bao giờ khách sáo khi ở đây với Chương Tự Chi, nghe Cố Tư hỏi chuyện này, anh ta gật đầu. “Anh thật sự chưa ăn cơm. vốn dĩ muốn qua đây cùng dùng bữa, nhưng không ngờ lại trễ một bước. “

Cố Tư đứng dậy gọi người phục vụ, bảo chuẩn bị ăn chút gì đó cho Ninh Tôn.

Nói xong quay đầu nhìn Ninh Tôn, “Hay là chúng ta buổi trưa cứ tạm vậy. Buổi tối mọi người tụ tập ăn cơm, anh nghĩ như thế nào.”

Ninh Tôn tuy rằng đói bụng, nhưng thật ra cũng không có cảm giác thèm ăn, nhất là bây giờ tận mắt thấy Cố Tư mang thai, anh ta lại càng không thản nhiên được.

Nghe được câu hỏi của Cố Tư, anh ậm ừ, “Được rồi.”

Tại đây, Cố Tư đã nhờ người phục vụ nấu mì hải sản.

Sau đó Cố Tư vẫn đứng đó, cô không biết nên đối mặt với Ninh Tôn như thế nào.

Rõ ràng trước đây quan hệ giữa hai người rất tốt, không biết có chuyện gì xảy ra, khi gặp lại, họ xấu hổ không thể giải thích được.

Ninh Tôn đương nhiên thấy Cố Tư không thoải mái, nhưng thật ra trong lòng cũng có chút khó chịu.

Chỉ mới rời đi trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, và kết quả là ở đây đã khiến cả trái đất rung chuyển.

Nếu anh biết trước những thứ đến thời điểm này trong cuộc thi này, anh ấy sẽ không bao giờ đi.

Có vẻ như đã quá muộn để nói bất cứ điều gì.

Cố Tư đứng đó một lúc, sau đó đi tới, ngồi xuống sô pha, chỉ cách Ninh Tôn một đoạn.

Cô ấy hắng giọng và bắt đầu hỏi, “Cuộc thì ổn chứ?

Chị ba chú Chương ra sức đẩy mạnh mẽ Ninh Tôn, chắc hẳn cho anh một thứ hạn không tệ.

Ninh Tôn cười tủm tỉm, “Hai ngày nay bọn họ chỉ bảo anh thong thả, còn phải xem bình luận trên mạng, bình chọn như thế nào rồi mới quyết định thứ hạng.”

Cố Tư không hiểu lắm chuyện này, nhưng cô lờ mờ có thể hiểu được, “Em hy vọng anh có thể giành được kết quả tốt. Khi trận đấu kết thúc, anh có thể ký hợp đồng cùng một công ty đáng tin cậy. Đến lúc đó, người ở Ninh gia đều sẽ chẳng làm gì được anh. “

Ninh Tôn bật cười, “Thật ra người của Ninh gia đã liên lạc với anh, khi còn ở cuộc thi.”

“Người liên hệ với hắn là Ninh Bang, Ninh Bang đương nhiên không vui. Cứ ra sức bảo anh rút lui khỏi cuộc thi ngay. Sau đó, rõ rằng ông ta biết không thuyết phục được anh, nên đã chuyển sang to tiếng chửi bới.”

“Sau cùng, anh bỏ luôn điện thoại qua một bên, cho dù phát hiện cuộc gọi nhỡ hay tin nhắn của Ninh Bang anh cũng không quan tâm nữa.”

Bất quá lần này trở lại, Ninh Tôn thật ra cũng không muốn dính líu gì tới nhà họ Ninh nữa.

Nhắc đến nhà họ Ninh, Cố Tư nhanh chóng tìm ra đề tài.

Để giảm bớt bầu không khí có chút xấu hổ, cô nói về những gì đã xảy ra trước Ninh Tương.

Ninh Tương hiện đã bị giam giữ, Trang Lệ Nhã đang chạy đôn chạy đáo, cố gắng thanh minh và dùng mọi mối quan hệ để đưa Ninh Tương ra ngoài.

Do đó, tác động ban đầu của vụ việc là không tốt và có tính nghiêm trọng, thêm phần nạn nhân sự việc cũng không nhân nhượng.

Trang Lệ Nhã Tiền tiêu không ít để lo lót dụ này.

Sau đó, bà ta mới ngộ rằng không biết làm thế nào cũng vô ích nên đã nhận ra sự việc.

Về phần Ninh Tiêu, anh ta vẫn chưa trở lại công ty đi làm.

Ninh Tiêu lúc đầu có chút phản nghịch, nhưng bị Ninh Bang gạt đi, muốn anh ta phải tự soi xét lại bản thân, vì vậy bắt anh ta ở nhà.

Cho đến bây giờ, ngày nào anh ta dành nhiều thời gian cho những chuyến đi chơi xa.

Theo tin tức mà Chương Tự Chi dò hỏi, nhà họ Ninh chưa từng có sinh khí, mỗi ngày đều ồn ào.

Ninh Bang sức khỏe không tốt lắm, gia đình cũng không yên, trong khoảng thời gian này ông ta thường nhờ bác sĩ gia đình đến chữa trị.

Khi Chương Tự Chi và Cố Tư nói ra lời này, đều có chút hả hê, cho rằng quả báo đã đến với nhà họ Ninh rồi.

Ninh Bang khi còn trẻ đã làm quá nhiều điều sai trái, cuối cùng đến với anh khi về già.

Các bạn vào group facebook để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!

Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 520"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com