Yêu Lại Từ Đầu - Cố Tư - Trì Uyên (Full) - Chương 527
Nhảy hố truyện: Yêu lại từ đầu – Cố Tư – Trì Uyên
- Thể loại: Ngôn Tình, Sủng, Ngược
Đọc truyện Yêu lại từ đầu – Cố Tư – Trì Uyên full cập nhật nhanh nhất trên nhayho.com
(Link vào nhóm đọc trước)
Chương 527: Nên như thế nào mới phải
Tùy Mị quay người lại để Trì Uyên vào, sau đó dùng tay trái đóng cửa lại rồi khóa lại.
Trì Uyên quay đầu nhìn Tùy Mị, chỉ có thể thở dài, “Mong cô bớt đau buồn.”
Tùy Mị xoay người ngồi xuống bên giường, sau đó nói: “Tình trạng của em tôi hôm qua như thế nào? Anh có nhìn thấy toàn bộ quá trình xảy ra vụ tai nạn không?”
Trì Uyên nói không nên lời, sau đó đề nghị cô đến gặp cảnh sát giao thông kiểm tra camera đường bộ trước.
Tùy Mị lắc đầu nói: “Người nhà tôi đã xem camera giám sát, nói là em tôi vượt đèn đỏ.”
Nói đến đây, Tùy Mị nghẹn ngào.
Cô nhớ tới lời bác sĩ nói, tâm lý của Tùy Tĩnh hẳn là không bình thường, cuối cùng, đều là do người nhà của Tùy gia cũng không để ý đến sự thay đổi của Tùy Tĩnh.
Tùy Mị nói tiếp, “Tôi chỉ muốn biết, trạng thái của em ấy lúc đó như thế nào?
Tùy Mị che mặt, nước mắt rơi xuống, “Trách tôi, trách tôi không để ý chuyện của thằng bé.”
Trì Uyên không biết Tùy Tĩnh đang xảy ra chuyện gì nên không có cách nào an ủi.
Tùy Mị trầm giọng nói một hồi, sau đó nhanh chóng lau mặt, trầm giọng nói: “Một mình anh tới đây sao?”
Trì Uyên không biết Tùy Mị muốn nói gì, đành giải thích, “Ba tôi vẫn ở trong phòng ba cô.”
Tùy Mị gật đầu, trầm giọng nói: “Trì Uyên, anh phải cẩn thận, có biết không?”
Trì Uyên không hiểu ý cô.
Anh ta nhìn chằm chằm Tùy Mị, nhưng không nói.
Tùy Mị dường như không muốn giải thích quá nhiều, cô chỉ tiếp tục nói: “Anh dặn dò Cố Tư phải cẩn thận hơn.”
Hai người im lặng một lúc, bên ngoài có người gõ cửa.
Nghe nói bà Tùy sắp nhảy khỏi cửa sổ, không muốn sống nữa.
Người giúp việc không thể ngăn cản nổi bà.
Đây quả thực là một kích thích vô cùng lớn, tác động cũng rất dữ dội.
Bà Tùy đã đánh nhiều người giúp việc rồi.
Tùy Mị cũng không đặc biệt hoảng sợ mà chỉnh sửa lại quần áo một chút, sau đó mở cửa, không nói lời nào, trực tiếp đi tới gian phòng bên kia hành lang.
Trì Uyên ra khỏi phòng liền nghe thấy bên kia hành lang ồn ào khóc lóc.
Anh nhớ lại cảnh tượng khi ông cụ Trì qua đời.
Lại cũng chợt nghĩ đến những chuyện ở quê nhà của Cố Tư .
Sinh ly tử biệt thực sự là một trở ngại trong cuộc đời.
Bà Tùy quả nhiên lo lắng, tâm tình có chút rối rắm, nói đi cùng Tùy Tĩnh.
Ông Tùy không có thời gian xem bà, thậm chí còn không có đi ra ngoài xem một chút.
Trì Uyên nhìn lướt qua, sau đó xoay người đi vào phòng ông Tùy.
Trì Chúc vẫn ở đó khuyên giải, ông Tùy không nói lời nào, tuy rằng không điên cuồng như bà Tùy, nhưng cảm giác cũng như mất hồn.
Trì Uyên cảm thấy mình không còn gì để nói nữa.
Anh vẫn chưa ăn, nên ấy nói rằng anh đi trước, ăn cơm trước rồi mới quay lại công ty.
Trì Chúc cũng biết ở đây ồn ào quá, Trì Uyên chưa bao giờ thích những kiểu như vậy, vì vậy ông gật đầu, “Được rồi, con về trước đi, ba đến sau.”
Trì Uyên đi thẳng xuống lầu rời đi, ra đến cổng mới ngoảnh lại.
Cạnh khung cửa sổ lầu hai là bà Tùy đang khóc khản cả cổ.
Anh thở dài, cho dù anh có thành kiến sâu sắc như thế nào về Tùy Gia, hiện tại anh nghĩ bọn họ cũng khá đáng thương.
Trì Uyên lái xe, trở lại công ty, vừa ra khỏi thang máy thì điện thoại của anh đã đến.
Cái chính là nói hôm nay ngân hàng tư nhân có chút sóng gió, không biết người phía sau đã xảy ra chuyện gì, mà bọn họ cùng nhau đến đó.
Nhược Cáp đã lợi dụng sơ hở, lợi dụng lúc những người đó rời đi tán gẫu với nhau, cầm điện thoại di động lén quay lúc bọn họ lên lầu.
Anh ta gửi video cho một người của Trì Uyên, người đó đã xử lý video cho rõ ràng, để cho ngững người trong đó được rõ ràng hơn.
Trì Uyên chưa bao giờ cảm thấy Nhược Cáp ngốc, nhưng cũng cảm thấy chưa lợi dụng triệt để.
Hãy nhìn xem, bây giờ anh ta hành động có chút thông minh.
Trì Uyên rất hài lòng, còn cho rằng đây là cơ hội để lợi dụng tình hình hỗn loạn này để lôi những người đứng sau ra ngoài.
Chờ cúp điện thoại, Trì Uyên quay lại phòng làm việc.
Anh không có nhiều cảm giác ngon miệng, vì vậy anh không gọi món mang đến, anh chỉ ngồi đó.
Một lúc sau, Tử Thư đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Trì Uyên thế này thì hơi kinh ngạc, “Sao vậy? Trông anh có vẻ mệt mỏi. Tôi có tài liệu đây. Tôi cũng không vội.”
Trì Uyên nói: “Ăn cơm chưa?”
Tử Thư nói ăn rồi, nhìn Trì Uyên, “Anh còn chưa ăn phải không?”
Trì Uyên cảm thấy mình không có cảm giác thèm ăn, cũng biết mình buổi trưa không ăn cũng sẽ không chịu được, nhưng thực sự cũng không muốn ăn.
Tử Thư cười, “Vậy tôi sẽ gọi một món mang đến và chúng ta sẽ cùng nhau ăn.”
Trì Uyên không nói chuyện, Tử Thư đi về phía cửa, đã mở cửa rồi, anh nghĩ đi nghĩ lại liền dừng lại, quay đầu nhìn về phía Trì Uyên, “Đúng rồi, sếp à, sau khi anh và Tiểu Tư trở lại với nhau, anh giống người càng nhiều hơn, tôi càng thích anh bây giờ hơn so với trước đây. “
Trì Uyên khịt mũi, rõ ràng là chán ghét lời nói của Tử Thư.
Giờ anh không quan tâm đến bất kỳ ai ngoại trừ Cố Tư.
Chờ Tử Thư ra khỏi phòng làm việc, Trì Uyên liền dựa vào ghế, cầm tập tài liệu lên nhìn lướt qua.
Nhưng điều tôi nghĩ đến là những lời nói trước đó của Tùy Mị.
Vẻ mặt của Tùy Mị lúc đó mặc dù rất buồn nhưng có thể thấy cô ấy đang rất nghiêm túc, nên sẽ không thốt ra những điều vô cớ như vậy.
Trì Uyên nghĩ rằng đó là một lời nhắc nhở.
Tùy Mị có lẽ biết điều gì đó, nhưng không dễ nói, nên chỉ có thể làm điều này, chỉ nói xa gần với anh.
Những gì cô biết nhưng không tiện nói ra, chắc chắn nguyện nhân có liên quan tới nhà họ Tùy.
Trì Uyên lấy bao thuốc lá trong túi ra, lấy một điếu thuốc đưa vào miệng, cũng không châm lửa, cứ thế cắn một cái.
Gần đây có rất nhiều chuyện xảy ra, anh cứ ngồi đây không còn tâm trí đâu mà làm việc nữa, chỉ suy nghĩ từng thứ một, soi xét từng cái một.
Cố Tư ở bên kia buổi trưa ngủ trong phòng một lát, sau đó bị điện thoại của Chương Tự Chi đánh thức.
Chương Tự Chi có chút không vui, hỏi Cố Tư đang ở đâu.
Cố Tư cười cười, “Ngoài ở nhà bây giờ còn có thể đi đâu.”
Chương Tự Chi Oh, rồi hỏi cô ấy có muốn đi chơi không.
Không đợi Cố Tư hỏi lại, anh liền lầm bầm giải thích, “A Tôn nói kỳ nghỉ của anh ấy sắp kết thúc, ngày mai anh ấy sẽ trở về. Chúng ta giờ cũng đều có thể sắp xếp thời gian rãnh rỗi, thì tại sao không cùng tụ tập. “
Cố Tư rất kinh ngạc, “Làm sao vậy? Sao anh ấy phải quay về sớm như vậy?”
Chương Tự Chi khịt mũi, “Ừ, nhanh như vậy, cô xem mới về được vài ngày mà đã… tôi có hỏi chị Ba của mình nhưng chị ấy nói tôi không nên hỏi quá nhiều. “
Cố Tư không biết có chuyện gì, chỉ có thể thở dài, “Có lẽ thật sự có chuyện gì xảy ra, dù sao cuộc thi cũng đã đến đoạn cuối, có lẽ họ muốn Ninh Tôn trở về luyện tập.”
Dù có xếp hạng đã được định trước thì chung kết cũng phải là màn trình diễn đủ tiêu chuẩn và đủ sức thuyết phục khán giả.
Chương Tự Chi khịt mũi, hiển nhiên vẫn chưa hài lòng.
Anh hỏi Cố Tư có thời gian đi ra không, nói muốn ăn cơm với Ninh Tôn và chỉ ba người bọn họ.
Vốn dĩ chỉ có ba người bọn họ ăn cơm vui vẻ, lần trước ăn cơm quá nhiều người nên cũng không thoải mái lắm.
Cố Tư do dự một chút rồi nói đồng ý.
Lần trước ăn cơm nhờ phúc của Trì Uyên, không khí lúc nào cũng ngượng ngùng.
Cố Tư cũng đáp lại, cảm thấy có lỗi với Ninh Tôn, bữa đó Ninh Tôn hiển nhiên không ăn nhiều.
Chương Tự Chi đang ngồi ở đại sảnh, dây chuyền Đại Kim từ trên cổ đã được cởi ra, đặt vào trong tay hắn.
Anh ta vặn những hạt tròn trên dây chuyền vàng giống như chuỗi hạt của Phật giáo.
Cố Tư cười một tiếng, đi tới, “Sao vậy, cuối cùng cũng chịu tháo nó ra rồi sao.”
Chương Tự Chi nhướng mắt liếc Cố Tư, sau đó dùng tay vỗ mạnh sợi dây chuyền vàng trên sô pha.
Giọng anh có chút tức giận, cô không hiểu rồi, đây là biểu tượng địa vị, của các cư sĩ.”
Cố Tư thực sự không biết những ký tự hay ý nghĩa sâu xa của sợi dây chuyền, đơn thuần chỉ thấy đây là một sợi dây chuyền vàng rất thô và xấu xí.
Cô ngồi xuống nhặt sợi dây chuyền vàng lên xem xét.
Chưa kể nó khá nặng, nhìn sơ qua thì đáng đồng tiền lắm.
Nhưng thứ này thực sự rất phổ biến, nó dày như vậy, được treo trên cổ, trông giống như đồ giả.
***
Các bạn vào group facebook để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!