Yêu Lại Từ Đầu - Cố Tư - Trì Uyên (Full) - Chương 530
Nhảy hố truyện: Yêu lại từ đầu – Cố Tư – Trì Uyên
- Thể loại: Ngôn Tình, Sủng, Ngược
Đọc truyện Yêu lại từ đầu – Cố Tư – Trì Uyên full cập nhật nhanh nhất trên nhayho.com
(Link vào nhóm đọc trước)
Chương 530:
Trì Chúc cau mày suy nghĩ một hồi mới nói: “Ông cụ chưa từng xuất hiện, nghe Tùy Mị nói như vậy, xem ra cũng buồn quá, nằm trên giường rồi.”
Trì Uyên lại nói thêm một câu, “Nghe nói khi còn trẻ ông cụ Tùy là một người cứng rắn, trong thương trường khiến người người kinh hãi.”
Trì Chúc gật đầu, thuận miệng nói: “Khi còn trẻ, ông cụ Tùy với ông nội con còn có dũng khí hơn nhiều. Lúc đó thật sự đến tình người ông cũng không còn”
Tại sao bây giờ những người thân của nhà họ Tùy đều chạy đến ồn ào, nhưng không có vẻ gì là buồn thương cả.
Tất cả là do ông cụ làm việc khi còn trẻ, không chừa cho ai đường lui nào, và làm mất lòng tất cả những người thân xung quanh.
Trì Chúc sực nhớ ra điều gì đó liền nói: “Ba nhớ ra đã lâu rồi, cũng là lời ông nội con nói. Có một đứa trẻ họ hàng của Tùy Gia bị bệnh nặng, nên cần rất nhiều tiền chữa trị, người đó cũng tuyệt vọng rồi, đến nhờ Tùy Gia giúp đỡ. “
Đối với người bình thường, số tiền đó có lẽ coi là một con số lớn, nhưng với Tùy Gia, đó thực sự chỉ như muối bỏ bể.
Người đó thật sự phải dốc hết sức lực, nhà đất những thứ có thể đều cầm cố cho Tùy gia, còn nói nếu đứa nhỏ được cứu thì về sau, đi làm không công ở công ty của Tùy gia để trả ơn. coi như dùng cách này để trả nợ.
Trì Chúc thở dài, “Ba nhớ ông nội của con nói lúc đó người này quỳ trước cửa Tùy gia, nhưng ông cụ Tùy một chút cũng không động, liền sai quản gia đuổi người đi ra ngoài.”
Trì Chúc có chút mệt mỏi, hôm nay ở Tùy gia ồn ào một ngày, hiện tại đại não của ông đều sắp nổ tung.
Sau khi nói chuyện với Trì Uyên, ông nói hôm nay sẽ về sớm, định quay về nghỉ ngơi thật tốt.
Trì Uyên bật cười, “Nhà họ Tùy có chuyện mà họ giữ ba lại là làm sao”
Trì Chúc chẹp miệng, tai tiếng và quan hệ của ông Tùy cũng không tốt lắm, phần lớn là vì ba ông ta, nửa còn lại là bản thân ông ta làm việc không tốt.
Khi xảy ra chuyện như thế này, chắc chắn ông ấy cần một người để tâm sự.
Nhưng thực sự không có người nào như vậy xung quanh ông ta cả.
Trì Chúc cảm thấy ông Tùy nói chuyện với mình cả một ngày, hẳn là do không có người nói chuyện.
Trì Uyên nói: “Được rồi, ba mau về nghỉ ngơi đi, con nhìn sắc mặt ba không được tốt.”
Ông hừ một tiếng, vừa đứng dậy đi tới cửa lại đột nhiên dừng lại, quay lại nhìn Trì Uyên, có phần khó hiểu, “Tiện thể, lúc ba rời khỏi Tùy gia, Tùy Mị ra tiễn ba, cô ấy đã nói với ba một câu rất khó hiểu. “
Trì Uyên nhìn Trì Chúc một chút, “Cô ấy nói cái gì.”
Trì Chúc suy nghĩ một chút rồi nói: “Cô ấy nói với ba, để con đưa Cố Tư đi hưởng tuần trăng mật rồi rời khỏi nhà một thời gian.”
Trì Uyên nhìn Trì Chúc chằm chằm một hồi, sau đó chậm rãi gật đầu, “Con biết ý của cô ấy.”
Trì Chúc không hỏi anh đã biết chuyện gì, hiện tại cũng không muốn nghĩ nhiều như vậy, ông chỉ gật đầu, xoay người mở cửa rời đi.
Chờ cửa phòng làm việc đóng lại, Trì Uyên khoanh tay ngồi trên bàn, ánh mắt hoàn toàn lạnh lùng.
Có vẻ như tất cả những gì anh đoán đều đúng.
Trì Chúc rời khỏi công ty cũng không có trở lại nhà cũ, gọi điện thoại cho Phương Tố, hỏi bà ấy đang ở đâu.
Phương Tố hiện tại đang ở nhà, Trì Chúc lái xe đến đó.
Sau khi ở đây một đêm trước, lần này ông đã quen đường, đi thẳng đến gõ cửa.
Nhìn thấy Trì Chúc đi tới, Phương Tố thực sự khá kinh ngạc.
Nhưng bà vẫn nghiêng người để Trì Chúc vào nhà.
Trì Chúc đi vào, nhìn căn nhà một lần nữa.
Đây là một căn hộ nhỏ, diện tích không lớn lắm, nhưng đồ bên trong khá đầy đủ, nhìn có chút ấm áp.
Trì Chúc đi tới ngồi trên sô pha, ngẩng đầu nhìn Phương Tố.
Phương Tố vẫn đứng ở cửa, không biết tại sao trong nhà của chính mình lại có chút cứng ngắc.
Tùy Gia ồn ào náo nhiệt đến buổi tối mới an tĩnh lại.
Tùy Mị đau đầu dữ dội nhưng không khỏi nên nhờ bác sĩ gia đình cho thuốc giảm đau.
Bác sĩ gia đình đã chờ sẵn ở đây, ông cụ tình trạng đã xấu, ông Tùy thì tình trạng còn tồi tệ hơn.
Ông đưa cho Tùy Mị thuốc giảm đau, ông dặn dò: “Nếu không đau thì đừng uống. Loại này không tốt cho thận và gan.”
Tùy Mị cười bất lực, “Không được, hiện tại em có quá nhiều việc phải làm.”
Cô uống thuốc xong, còn chưa kịp thấy tác dụng thì phu nhân của Tùy Gia ở đằng kia chạy tới, vừa khóc vừa nói rằng bà nghe thấy Tùy Tĩnh gọi mình, gọi Tùy Mị ra ngoài, nhìn xem Tùy Tĩnh đang ở đâu.
Bà ấy đã như thế này cả một ngày.
Tùy Mị thật ra có chút hâm mộ, bà Tùy chưa bao giờ có nhiều sức lực như vậy.
Cô vươn tay ôm lấy bà Tùy, trầm giọng nói: “Mẹ, đừng như vậy, A Tĩnh nhìn thấy, trong lòng sẽ không an tâm.”
Bà Tùy che mặt khóc, cổ họng trở nên khàn khàn, “Hắn không yên tâm, sao lại nguyện ý rời đi.”
Chuyện này Tùy Mị không có cách nào nói, mọi chuyện đã đến mức này, nói nhiều nữa sẽ chỉ khiến người ta thêm buồn mà thôi.
Bà Tùy suy sụp quỳ rạp xuống đất, “Mọi thứ trong nhà đều thuộc về nó, mọi thứ đều chuẩn bị xong cho nó, sao lại rời đi không một lời từ biệt.”
Tùy Mị đứng ở trước mặt bà Tùy, trầm mặc nhìn bà, nước mắt cũng rơi xuống.
***
Các bạn vào group facebook để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!