Yêu Lại Từ Đầu - Cố Tư - Trì Uyên (Full) - Chương 537
Nhảy hố truyện: Yêu lại từ đầu – Cố Tư – Trì Uyên
- Thể loại: Ngôn Tình, Sủng, Ngược
Đọc truyện Yêu lại từ đầu – Cố Tư – Trì Uyên full cập nhật nhanh nhất trên nhayho.com
(Link vào nhóm đọc trước)
Chương 537:
Khi Chương Tự Chi nghĩ đến những điều này, khóe miệng liền nhếch lên không tự chủ được.
Cố Tư nhìn anh ta lúc này, thật muốn lấy trong gương ra để Chương Tự Chi nhìn vẻ mặt của chính mình lúc này.
Cố Tư thầm thở dài.
Trong hoàn cảnh này, Chương Tự Chi như được gieo vào tay một người phụ nữ còn lợi haị hơn cả bốn chị em gái của anh.
Còn bảo rằng càng nhiều người thì sẽ càng vui.
Phương Tố nhanh chóng nói: “Lâm Chí Dương có lẽ không có thời gian. Tôi sẽ gọi Trì Chúc.”
Qua cách nói này cũng đủ hiểu Phương Tố đang có phần thiên vị
Chương Tự Chi dù sao đối với Lâm Chí Dương cũng phải là mói quan hệ thân thuộc, cho nên liền gật đầu, “Không sao, cứ quyết vậy ạ.”
Anh ta đi ra khỏi phòng riêng và yêu cầu người phục vụ chuẩn bị bữa tối.Đọc truyệŋ nhanh nhất tại Nhayho.č0m
Có cảm giác như Chương Tự Chi ngày xưa đã trở lại.
Cố Tư đến bàn mạt chược, có chút không nhịn được, chỉ muốn cười.
Cảm xúc gần đây của Chương Tự Chi hầu như đều bị Lương Ninh Như khống chế.
Cố Tư một lúc sau mới gọi cho Trì Uyên, bảo anh ấy buổi tối qua nhà ăn cơm.
Nhưng Trì Uyên rõ ràng còn do dự, anh nói tối nay có thể anh sẽ bận chút việc.
Cố Tư cũng không có ý định thuyết phục hay nài nỉ thêm nên cô nói nếu như anh có chuyện thì cứ giải quyết bên đó trước. Dù sao cũng chỉ là tụ tập nhau dùng bữa tối thôi, chứ không phải họp bàn việc quan trọng nên tới hay không cũng không có vấn đề gì.
Trì Uyên liền ừm một tiếng, “Anh sẽ cố gắng sắp xếp công việc, nếu sớm sẽ ghé qua với mọi người.”
Cố Tư cũng không hỏi anh phải đi bận cái gì, nhưng cô vẫn kỹ lưỡng dặn dò anh nhất định phải chú ý an toàn.
Trì Uyên nở nụ cười, “Em yên tâm đi, tới giờ vẫn không có ai đụng vào anh được đâu.”
Anh quả quyết như vậy, cố Tư cũng rất yên tâm. Truy cạp nhayh0. c0m để đọc nhanh hơn
Sau khi cúp điện thoại, cố Tư quay qua nhìn Phương Tố một chút. Phương Tố vẫn chưa gọi điện thoại cho Trì Chúc.
Nhìn bà như có vẻ đang có chút chần chừ, bối rối.
Cố Tư cất lời mang theo ý cười nói, “Sao cô còn chưa gọi? chưa gì đã ngại ngùng rồi.
Phương Tố vén tóc, “Cũng không biết mở lời như thế nào.”
Nếu người gọi là Trì Uyên thì sẽ đơn giản hơn, Trì Chúc chắc chắn sẽ đến, như vậy cũng không cần bà phải nói.
Cố Tư cười lên, “Cái gì mà không biết nói như thế nào chứ? Không phải bây giờ quan hệ của hai người rất tốt à? Thì cứ nói hẹn ông ấy tới ăn một bữa vậy thôi, tôi cảm thấy rất bình thường mà.”
Thật ra Phương Tố cũng cảm thấy bà nghĩ hơi nhiều, trước kia bà da mặt dày hơn cái này nhiều, cũng chỉ là mở miệng gọi Trì Chúc qua dùng cơm, cũng không phải cái gì không mở miệng nói ra nổi. đọc bản đầy đủ tại nhayho . com
Phương Tố hít một hơi thật sâu, cầm điện thoại đứng lên, “Tôi ra ngoài gọi vậy.”
Cố Tư cũng không nói gì mà chỉ nhìn Phương Tố đi ra khỏi phòng, cô thở dài một hơi.
Trước đó đúng là cô có nói Phương Tố nên tỏ ra lạnh lùng một chút nhưng rõ ràng bây giờ Phương Tố lại làm hơi quá mức rồi.
Đôi khi vẫn phải chủ động một chút, tùy vào hoàn cảnh.
Bên kia, Phương Tô ra khỏi phòng rồi đi đến đứng cạnh bệ cửa số trong hành lang.
Thật ra bản thân cũng không biết tại sao mình lại có chút ngại ngùng.
Trước đó Trì Chúc với bà củng chỉ nói mấy câu lập lờ, lịch sự.
Ông hỏi bà ở đây thoải mái hơn hay ở nhà tổ thoải mái hơn.
Lúc ấy bà cũng không biết trả lời thế nào nên chỉ nói là cũng được.
Trì Chúc lại cười rồi nói chỗ ở của bà nhìn rất ấm áp, ông cũng muốn tới đây ở.
Ông nói ra lời này thật sự khiến trong lòng Phương Tố lộn qua lộn lại mấy vòng.
Bà hơi sợ bản thân mình suy nghĩ nhiều.
Nhưng rồi lại hơi cảm thấy bà không có nghĩ sai.
Cảm giác bối rối này khiến bà vừa nghĩ đến việc gọi điện cho Trì Chúc thì rất khấn trương.
Cảm giác này đã lâu lắm rồi, có lẽ là như thời trẻ giờ đang sống lại trong bà
Lúc đó bà đi xem mắt cùng Trì Chúc, nói thật ra bà cũng không hài lòng với Trì Chúc lắm.
Cũng không phải là bà không thích ngoại hình hay gia thế của ông mà là bà biết trước bà Trì Chúc đã có tình cảm với Cổ Nhan rồi.
Bà không muốn trở thành người thay thế nên ngay từ đầu bà đã không muốn đồng ý cuộc hôn nhân này.
Chỉ là những người trong nhà họ Phương đều nói Trì Chúc rất tốt, mà lúc đó bà cũng
không có mục tiêu nào nên cuối cùng bà vẫn đồng ý.
Trì Chúc ở đầu dây bên kia dừng một chút nhưng giọng nói không thay đối nhiều, “Tôi còn tưởng chỉ có hai chúng ta chứ.”
Ông vừa nói xong lời này Phương Tố không hiểu sao thấy mặt hơi nóng.
Bà ho khan hai tiếng, “Thì chỉ là mọi người muốn cùng nhau ăn cơm cho đông vui chút thôi.”
Trì Chúc vẫn ừ một tiếng, “Được rồi, tan làm tôi qua đó luôn.”
Phương Tố lập tức cúp điện thoại.
Cúp máy xong bà lại cảm thấy hơi ảo não. Thật là vô dụng mà, đỏ mặt cái gì chứ, ngại cái gì chứ, lại còn xấu hổ cái gì chứ, cũng từng này tuổi rồi chứ ít ỏi gì nữa đâu.
Mà Trì Chúc cúp máy lập tức cười nhỏ mấy lần. Cho dù cách điện thoại nhưng ông vẫn nghe được giọng điệu ngượng nghịu của Phương Tố.
Ông thậm chí còn có thể tưởng tượng ra vẻ mặt của bà lúc đó nữa
Trì Chúc cảm thấy còn khá là thú vị.
Ông đặt điện thoại xuống rồi tiếp tục xem một số tài liệu, sau đó ông gọi trợ lý qua rồi lại sắp xếp một số việc đi ra ngoài.
Chờ mọi việc xong xuôi, ông nhìn đồng hồ thấy cũng sắp tan làm rồi.
***
Các bạn vào group facebook để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!