Yêu Lại Từ Đầu - Cố Tư - Trì Uyên (Full) - Chương 540
Nhảy hố truyện: Yêu lại từ đầu – Cố Tư – Trì Uyên
- Thể loại: Ngôn Tình, Sủng, Ngược
Đọc truyện Yêu lại từ đầu – Cố Tư – Trì Uyên full cập nhật nhanh nhất trên nhayho.com
(Link vào nhóm đọc trước)
Chương 540: Ai cũng có nổi khổ riêng
Trên đường trở về, Cố Tư ngủ gục trên ghế.
Trì Uyên quay đầu nhìn cô, trên mặt lộ ra vẻ bất lực.
Nhưng mắt anh hơi trầm lại.
Cố Tư luôn được Trì Uyên giữ chặt khi về đến phòng, cô nằm luôn lên giường, lật người sắp chìm vào giấc ngủ, nhưng chợt nhớ ra một chuyện khác.
Cô hỏi Trì Uyên, “Ba anh đã về chưa?”
Trì Uyên cười cười, “Chúng ta vừa về đến, ông ấy sao có thể cùng chúng ta trở về, em đừng nghĩ nhiều, mau ngủ đi.”
Cố Tư lẩm bẩm vài câu không ai hiểu rồi chìm vào giấc ngủ.
Đêm nay cô ngủ tương đối yên bình.
Cố Tư ngày hôm sau dậy sớm, chủ yếu là do Trì Uyên rời giường.
Hôm nay là ngày hỏa táng của Tùy Tĩnh, anh và ba sẽ đại diện cho Trì gia tới thăm viếng.
Cố Tư nói với Trì Uyên xem ông ấy đã về chưa.
Trì Uyên bất lực xoa đầu cô, “Được rồi, đừng nóng lòng như vậy, anh đi xem ngay đây.”
Hóa ra ý của Cố Tư không sai, tối hôm qua ông ấy không có về nhà.
Trì Uyên đã gọi điện cho ba và nói với ông rằng việc hỏa táng Tùy Tĩnh ở Tùy Gia vào sáng nay nên hai người phải ra ngoài sớm.
Ông nói rằng đã thu dọn đồ đạc, sau đó hẹn Trì Uyên đến bệnh viện gặp mặt.
Cố Tư ở bên cạnh nghe cũng có thể nghe thấy cuộc nói chuyện.
Cô rất tò mò muốn hỏi Phương Tố đã dậy chưa.
Nhưng cô cũng cảm thấy không tốt cho một người bề dưới khi hỏi những lời này.
Cô có thể đùa với Phương Tố không chút lưu tình, nhưng với bác cả thì không.
Chờ Trì Uyên cúp máy, Cố Tư nghiêng người hỏi nhanh, “Ba, mẹ anh như vậy là có thể quay lại ở cùng nhau phải không?”
Trì Uyên thật sự nghiêm túc suy nghĩ về điều đó, sau đó nhìn Cố Tư, “Anh luôn cảm thấy dường như ba đang đi theo con đường của anh.”
Cố Tư không hiểu ý của câu nói này, nhìn Trì Uyên chằm chằm.
Trì Uyên nói, “Anh cảm thấy vài ngày nữa ba sẽ chuyển đến ở cùng mẹ.”
Cố Tư cười haha sau khi nghe điều này.
Nếu thật sự là như vậy, thì Trì Chúc thật sự đang đi theo con đường của Trì Uyên.
Nhưng cũng có thể chứng minh một điều, có lẽ ông ấy đang yêu thật.
Trì Uyên cũng không có thời gian để ăn sáng, chủ yếu là do thời gian hỏa táng của Tùy Tĩnh được ấn định hơi sớm, anh thu dọn đồ đạc rồi lái xe ra ngoài.
Bà cụ cũng đã dậy, Trì Uyên tình cờ từ trong phòng đi ra ngoài, hai người gặp nhau trên hành lang.
Về chuyện của Tùy Tĩnh, bà cụ cũng có chút đau buồn.
“Trên đường lái xe chậm rãi và chú ý an toàn. Dù là chuyện gì đi nữa, an toàn của bản thân mới là quan trọng.” Bà cụ dặn dò Trì Uyên.
Trì Uyên gật đầu, “Bà đừng lo lắng, cháu. biết mà.”
Bà cụ thấy anh một mình đi ra, có chút nghi hoặc, “Ba của cháu đâu? Không đi cùng cháu sao?”
Trì Uyên tươi cười, “Có lẽ đêm hôm qua ba phải với mẹ cháu ở cùng một chỗ. Ba đã hẹn cháu gặp ở bệnh viện.”
Bà cụ ngạc nhiên một lúc, nhưng rồi bà cũng gật đầu, “Vậy à, được rồi, cháu đi chậm một chút.”
Trì Uyên ra khỏi nhà cũ, lái xe đến bệnh viện, Trì Chúc đã đợi anh ở cổng bệnh viện.
Hai người đi về phía lò hỏa táng phía sau bệnh viện.
Người của Tùy gia cũng lần lượt đến, những người thân bữa trước cũng đến cho vui, nhưng lần này lại không đến.
Cuối cùng thì ông ấy cũng có vẻ thở dài, rồi nói, “Con trai của ba, sao con ngốc thế.”
Không có quá nhiều thời gian để nói lời tạm biệt, vì vậy họ đẩy thi thể qua.
Một nhân viên đi tới, hai người đem giường đẩy nhỏ của Tùy Tĩnh đi vào, sau đó dặn dò nửa giờ nữa có thể đưa tro cốt đi.
Trên thực tế, người ta đến thế giới này nhất thời không có kết cục, chính là, vật nhỏ trong hộp nhỏ kia.
Ông nhìn chằm chằm theo hướng của lò thiêu hồi lâu, sau đó đột nhiên che mặt bắt đầu khóc.
Ông lúc này mới có vẻ suy tư một chút, ông nói: “A Tĩnh, ba có lỗi với con.”
Chỉ là nói ra điều này vào thời điểm này thì cũng không còn ý nghĩa gì.
Bà cả khóc ngất sau khi thấy Tùy Tĩnh được đẩy vào.
Mấy người bên nhà hai đỡ bà ngồi xuống ghế phụ.
Tùy Mị chậm rãi đi tới, đứng ở bên cạnh Trì Uyên, “Cảm ơn anh đã đến.”
Trì Uyên không biết phải nói gì, cuối cùng chỉ có thể tỏ vẻ buồn bã.
Tùy Mị gật đầu, trầm giọng nói, “Anh và Cố Tư gần đây có chuyện gì không?”
Trì Uyên nhìn cô từ khóe mắt, trầm giọng nói: “Hiện tại không có chuyện gì, cô phát hiện ra được chuyện gì sao?.”
Tùy Mị không có cách nào để nói, nếu cô thật sự phát hiện ra cái gì, xem ra cũng không phải.
Cô chỉ nghe thấy một số cuộc trò chuyện giữa ông cụ và ông cả nhưng không có bằng chứng xác thực.
Cô ấy lắc đầu.
Trì Uyên suy nghĩ một chút rồi nói: “Gia đình cô còn kinh doanh phụ không?”
Tuỳ Mị chớp mắt, “Em không biết.”
Cô thật sự không biết, nhưng cô mơ hồ nghe được cuộc nói chuyện giữa ông cụ và ông cả, hình như ngoài công ty còn có doanh nghiệp khác.
Ông cụ hôm đó nói chuyện không rõ vấn đề.
Bây giờ Trì Uyên hỏi câu này, cô có chút giật mình.
Trì Uyên nhìn xung quanh, trầm giọng nói: “Cô đã có lòng nhắc nhở tôi, vậy thì tôi nói thật một chút, nhà cô hình như có mở một cái ngân hàng tư nhân cho vay lãi thấp, có chút không đúng lắm.” . “
Tù Mị nhíu mày, “Sao vậy?”
Trì Uyên cũng không thể nói rõ, vì thân phận của anh chỉ có thể nhắc nhở đến đây.
Ở đằng kia, ông cả ôm mặt khóc không tự chủ được.
Trên thực tế, có rất nhiều người đã hỏa táng, bây giờ họ đứng ở đây nhìn những người khác trong gia đình khóc, chỉ cảm thấy người ta sống chết như thế nào là bình thường.
Mỗi ngày, có biết bao nhiêu người từ giã cõi đời, bao nhiêu gia đình không muốn sống.
Tro cốt của Tùy Tĩnh nửa giờ sau mới được đưa ra ngoài.
Trên thực tế, tất cả đều là cặn bã của xương.
Tùy gia mua trước cái bình để tro cốt vào rồi đóng gói.
Tình trạng của ông cả và bà cả không còn tốt nữa, không thể theo về nhà tang lễ được nữa.
Thế là việc đưa tro cốt của Tùy Tĩnh về nhà tang lễ do Tùy Mị lo liệu.
Trì Uyên chủ động đứng lên, “Tôi đưa cô đến đó, trong tình trạng này cô không nên tự lái xe.”
Tùy Mị gật đầu, “Cám ơn anh.”
Một nhóm người ra khỏi bệnh viện, Tuỳ Mị ngồi vào xe của Trì Uyên, Trì Uyên lái xe đi ra ngoài.
Trên đường đi, Tuỳ Mị tiếp tục hỏi Trì Uyên câu hỏi vừa rồi, “Anh nói nhà em còn có một ngân hàng tư nhân, vậy ở đâu?”
Trì Uyên không trực tiếp trả lời, ngược lại hỏi Tuỳ Mị, “Cô thật sự không biết ba hay ông của cô đã âm thầm làm những chuyện gì sao?”
Tuỳ Mị nghiêm túc suy nghĩ, “Em có chút cảm giác, nhưng là không thể xác nhận.”
Tuỳ Mị có thể nói những điều này với Trì Uyên, Trì Uyên đã kinh ngạc rồi.
Anh ấy nói, “Vậy tôi tạm tin rằng cô thực sự không biết.”
Tuỳ Mị ôm bình của Tùy Tĩnh trong tay, giọng nói rất nhẹ nhàng “Sau khi A Tĩnh ra đi, em thực sự đã quan sát kỹ hơn nhà em.
Em nghĩ kiểu sống của gia đình mình, hoặc nói cách khác quan hệ giữa mọi người có chút méo mó…”
Tuỳ Mị thở dài một hơi, trầm giọng nói: “Đôi khi em nghĩ mình chống chọi đến giờ thật sự là không dễ dàng, hoặc có thể nói vì em một người con gái nếu là con trai cũng khó thoát khỏi số phận như của A Tĩnh ”
Ông cả nhà Tuỳ gia thật sự là áp bức Tùy Tĩnh.
Tùy Tĩnh dường như không có thời gian cho bản thân từ khi còn rất nhỏ.
Sở thích, mọi việc anh ấy làm, đều do ông cả sắp xếp.
Trước kia, ông cụ cũng sẽ can thiệp.
Họ định hình Tùy Tĩnh theo những gì họ muốn.
Đôi mắt của Tuỳ Mị lại đỏ hoe, “A Tĩnh đáng thương của chị, nếu chị phát hiện sớm hơn, có lẽ đã không như thế này.”
Trì Uyên quay đầu lại liếc nhìn Tuỳ Mị, “Chuyện này cũng không trách cô được, không ai biết sự việc lại xảy ra như thế này, tôi nghĩ cô cũng có nỗi khổ riêng.”
Nói đến nỗi khổ của Tuỳ Mị, cổ họng Tuỳ Mị nghẹn lại, vài phần bất bình lan tràn.
Cô thở dài một lúc lâu, và không nói gì.
***
Các bạn vào group facebook để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!