Yêu Lại Từ Đầu - Cố Tư - Trì Uyên (Full) - Chương 558
Nhảy hố truyện: Yêu lại từ đầu – Cố Tư – Trì Uyên
- Thể loại: Ngôn Tình, Sủng, Ngược
Vào nhóm của chúng mình để ủng hộ các các bạn đang dịch truyện và đọc nhiều chương hơn nhé!
(Link vào nhóm đọc trước)
Chương 558: Đây thực sự là một điều thú vị
Nội dung chương có chứa hình ảnh
Nói đến ông cụ Trì, chủ đề trở nên nặng nề hơn một chút.
Cố Tư cũng ngẩn ra, nghĩ đến ông nội của mình.
Ông cụ cố nội thích nhất là trẻ con, trong làng rất tốt với lũ trẻ con nhà người ta, nếu được sống thì sẽ rất hạnh phúc.
Cố Tư cảm thấy hơi chán nản và không khá hơn cho đến khi ăn xong.
Cô không thể nghĩ về những chuyện trong quá khứ, một khi nghĩ đến cảm xúc của cô ấy chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng.
Sau khi ngồi xuống ăn cơm tối, bà cụ rất vui mừng, nói rằng nhờ Cố Tư hôm nay mọi người có thể quây quần bên nhau và cảm ơn cô ấy một lần nữa.
Trì Uyên siết chặt ngón tay Cố Tư bên cạnh, trầm giọng cười, hạnh phúc là thật, không gì có thể che giấu được.
Có thể do Cố Tư ngủ một giấc dài, thân thể có chút mệt mỏi, tinh thần cũng không nhiều.
Mọi người vừa ăn vừa nói chuyện phiếm, nói về một số việc trong nhà, chỉ có Cố Tư là không nói gì.
Trì Uyên có chút lo lắng, quay đầu lại hỏi cô: “Sao vậy, em cảm thấy không khoe à?”
Cố Tư lắc đầu, “Có lẽ bởi vì ngủ quá lâu nên cảm thấy có chút mệt mỏi.”
Trì Uyên đưa tay sờ lên tóc Cố Tư, “Vậy chúng ta mau ăn cơm đi, ăn xong anh đưa em đi chơi.”
Cố Tư chỉ ậm ừ, “Cũng được.”
Trì Cảnh liếc nhìn hai người đối diện, nhanh chóng quan sát.
Cố Tư không ăn nhiều, cũng không nói chuyện phiếm, tốc độ ăn vẫn khá nhanh.
Trì Uyên ăn theo tốc độ của cô và nhanh chóng kết thúc bữa ăn.
Sau đó anh và Cố Tư đứng dậy rời bàn ăntrước.
Cố Tư không nói gì, Trì Uyên xin lỗi những người khác ở bàn ăn, nói cô nằm lâu rồi, bây giờ phải đưa Cố Tư ra ngoài đi dạo.
Những người này đều hiểu Cố Tư hiện tại không vui, bà cụ nói: “Đi, đi dạo nhiều hơn, sẽ tốt cho sau nay, chúng ta đều là một nhà, không cần quan tâm đến những nghi thức xã giao này, lát đi dạo xong cứ trực tiếp đi nghỉ ngơi, những người này không cần các con chào hỏi, thân thể của con quan trọng, chúc ý đến sức khỏ của con là được. “
Bà cụ nói như vậy, Trì Uyên thật sự không khách sáo, thuận tay dắt Cố Tư ra khỏi phòng ăn.
Đi ra khỏi phòng ăn, bên tai không còn ồn ào nữa, Cố Tư cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Hai người chậm rãi đi về phía sân sau.
Trì Uyên nghĩ ngợi rồi hỏi cô: “Em có muốn vào rừng trúc xem một chút không.”
Cố Tư liếc nhìn rừng trúc, sau đó nói: “Cũng được.”
Cô ấy trông như không quan tâm đến bất cứ điều gì.
Trì Uyên thở dài, nắm lấy tay cô, bước ra sân sau.
Cố Tư bụng hơi lớn, Trì Uyên đỡ cô chậm rãi đi hết một đoạn đường.
Nhưng dù vậy, cả hai vẫn không đi lên, và dừng lại giữa chừng.
Trì Uyên sợ Cố Tư không chịu nổi nên vuốt lưng cô một cái, “Được rồi, chúng đi đến đây thôi, không lên nữa.”
Thực tế nhìn ở phias trên kia cũng không khác đây là mấy.
Hai người đứng ở lưng chừng núi nhìn ngôi nhà cũ, đèn trong sân nhà cũ sáng lên, cảnh tượng cả đêm hiện ra.
Vào ban đêm, trong rừng trúc có gió, có chút lạnh, Cố Tư nghĩ đến đây liền đi tới trước mặt Trì Uyên, thu mình lại trong vòng tay anh.
Hiếm khi Cố Tư có thể chủ động đến gần anh như vậy, Trì Uyên có chút vui mừng, nhanh chóng ôm cô vào lòng.
Anh cúi đầu hôn má Cố Tư, “Lạnh sao?”
Cố Tư không né tránh, quay người lại, hai người chạm môi, Cố Tư mỉm cười, “Không còn lạnh nữa.”
Thật ra, Trì Uyên rất dễ hài lòng, bây giờ nhìn Cố Tư cười với anh, trong liền dâng trào.
Những vướng bận, buồn phiền của những ngày qua dường như đã tan biến theo nụ cười này.
Hai người đang xem cảnh đêm, một lúc sau, điện thoại di động của Trì Uyên lại kêu hai lần.
Anh một tay ôm Cố Tư, tay kia cầm điện thoại nhìn.
Đó là tin nhắn của Tuỳ Mị gửi, thực ra trước đó anh đã nhìn thấy.
Những gì Trì Uyên nói qua điện thoại hôm nay chỉ là để đáp lại cô, chứ thật ra không có ý lấy vé xem phim từ cô.
Nếu muốn xem phim, anh ta có thể tự mua vé, không cần lấy hai vé xem phim từ Tuỳ Mị.
Lúc Tuỳ Mị gửi tin nhắn này, tự nhiên hỏi anh có thời gian gửi vé xem phim không.
Thực ra Trì Uyên không muốn quan tâm đến cô.
Nhưng Cố Tư nhìn thoáng qua khóe mắt anh, nhìn thấy tin nhắn, nói: “Nếu anh không muốn nói chuyện với cô ta thì cứ giải thích, thờ ơ cô ta vậy không phải là cách giải quyết tốt nhất.”
Trì Uyên nghe lời Cố Tư nói vậy, liền nhắn lại cho Tuỳ Mị.
Anh nói hôm nay hơi lười không muốn xem, để Tuỳ Mị tự mình xử lý hai tấm vé.
Tuỳ Mị không gửi lại tin nhắn, nghĩ lại cũng có thể hiểu ý anh là gì..
Cố Tư xoay người ôm eo Trì Uyên, mặt áp vào ngực Trì Uyên, giọng nói như bị bóp nghẹt, “Anh không phải đang hợp tác với Tuỳ Mị sao? Như vậy có tính là xúc phạm cô ta không?.”
Trì Uyên không nghĩ mình và Tuỳ Mị đang hợp tác, nếu Tuỳ Mị không cung cấp tin tức, thật ra anh có thể tự mình tìm hiểu những chuyện đó.
Chỉ là hiện tại Tuỳ Mị đã có tâm tư nhỏ của chính mình, nguyện ý cho anh thông tin.
Anh cảm thấy đây không phải là hợp tác mà chính là Tuỳ Mị thỉnh cầu anh.
Cho nên anh không thể tính là xúc phạm đến Tuỳ Mị, anh không quan tâm lắm.
Trì Uyên cúi đầu hôn lên trán Cố Tư, “Không sao, anh không thích cô ta. Với cô ta, anh cũng không cần quan hệ tốt.”
Cố Tư cười ngẩng đầu nhìn Trì Uyên, “Làm sao anh biết là em không thích cô ta? Còn tưởng rằng anh không nhìn ra chứ.”
Chương 565: Nhìn thấu
Trì Uyên cười, “Em thể hiện rõ ràng như vậy, làm sao mà anh không biết.”
Kể từ khi họ ly hôn lần đầu, Cố Tư đã nhắc đến Tùy Mị, thì anh đã biết.
Cố Tư khịt mũi, tế nhị nói, “Em còn tưởng rằng anh không biết gì.”
Trì Uyên ôm chặt cô, “Chỉ là trước đây anh không nghĩ mọi chuyện phức tạp như vậy.”
Cố Tư mở miệng, muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Nếu cứ so đo mãi chuyện quá khứ, thì đúng là phí thời gian.
Hai người ở trong rừng trúc rất lâu.
Giữa chừng, Chương Tự Chi gọi điện, Chương Tự Chi cũng biết được tin rằng hai người đã tái hôn và lấy được giấy đăng ký kết hôn.
Không có gì đặc biệt ngạc nhiên trong giọng nói của anh ấy, anh ấy chỉ cười và hỏi khi nào thì đãi khách và mời mọi người ăn mừng.
Chương Tự Chi lần này phản ứng có chút chậm, trước đây bất luận có ai đó đăng tin gì trong vòng bạn bè, anh ấy luôn là người đầu tiên nhận được tin tức, cũng là người đầu tiên gọi điện hỏi thăm.
Nhưng Trì Uyên đã đăng trên vòng bạn bè này rất lâu rồi anh mới phát hiện ra.
Cố Tư vừa đi vừa nói vào điện thoại của Trì Uyên, “Lão Chương, phản ứng của anh hơi chậm. Nói cho tôi biết, mấy ngày nay anh có phải là bận rộn theo đuổi Lương tiểu thư không.”
Chương Tự Chi cười ha ha, không có ngại ngùng gì nói, “Tôi theo đuổi gì cô ấy? Cô nương kia gần đây gặp chuyện rồi, tôi giúp cô ấy giải quyết vấn đề, cô ấy cầu xin tôi, khóc lóc van xin tôi đi, tôi thật sự không nỡ, chứ thật ra tôi không muốn nói chuyện với cô ấy. “
Anh ta nói xong tự nhủ: “Chỉ là tôi không tính toán chuyện trước đây, nếu là người khác thì còn lâu nha”.
Cố Tư thực sự không thể nghe được nữa nên không nói nữa.
Trì Uyên cười ở bên cạnh, “Nghe nói phòng tập của Lương gia kinh doanh khá tốt, có nhiều đồng nghiệp của cô ấy đến đó.”
Nhắc tới chuyện này, Chương Tự Chi khịt mũi hai cái, “Những thứ đó, tôi không thèm quan tâm.”
Đúng vậy, Chương Tự Chi chính là người như vậy, những người đó trước nay chưa từng tử tế với anh ta, tuy rằng không bằng Lương Ninh Như xúc phạm anh triệt để, nhưng là mối quan hệ giữa hai bên cũng không tốt đẹp gì.
Trì Uyên thuyết phục Chương Tự Chi, “Kỳ thực, cậu vẫn có thể có quan hệ tốt với bọn họ. Những người đó không chống lại cậu. Cậu không cần khó chịu với họ, cuộc sống này, thêm một mối quan hệ chính là thêm một con đường. “
Chương Tự Chi hơi tự phụ về vấn đề này.
Vì vậy, anh nói, “Tôi không cần họ, những gì tôi muốn làm, bản thân tôi có khả năng, và tôi chẳng lạ gì mấy người như họ cả.”
Trì Uyên thở dài, nhưng vì tâm trạng hôm nay rất tốt nên giọng nói của anh ta có phần mang theo giọng cười, nói: “Tự Chi, cậu cứ như thế này, cậu đừng có tự tin vào bản thân nhiều như vậy, sẽ phải chịu thiệt đấy.”
Trì Uyên từng là một người siêu tự tin, nhưng đứng trước Cố Tư, anh lại thất bại hết lần này đến lần khác.
Bây giờ anh nhận ra rằng, đôi khi thực sự anh phải biết cúi đầu.
Chương Tự Chi còn chưa chịu tổn thất lớn, tự nhiên không hiểu được những lời này của Trì Uyên.
Anh thề thốt: “Tôi nói cho cậu biết, lòng tự tin là bẩm sinh, không ai có thể đánh bại, tôi thật sự là không cúi đầu trước ai.”
Cố Tư không thể chịu đựng được nữa, cô cười ngây ngốc nói: “Được rồi, Lão Chương, ngày nào đó mình có thời gian dùng bữa cùng nhau. Chúng tôi đang ở bên ngoài trời khá gió, tạm thời không nói chuyện với anh nữa.”
Chương Tự Chi cũng nghe thấy tiếng gió rít ở đằng kia, nên cúp máy, “Được rồi, vậy tôi sẽ không nói thêm với hai người, tôi vừa nhìn thấy tin trên vòng bạn bè của A Uyên, tôi thật sự rất mừng cho hai người.”
Sau khi nói vài câu, cuộc gọi này kết thúc.
Cố Tư chẹp miệng, nói với Trì Uyên, “Em luôn cảm thấy rằng một ngày nào đó Lão Chương sẽ bị thất bại trước cô Lương kia.”
Trì Uyên cười để điện thoại xuống, sau đó anh ôm Cố Tư , “Thật ra em không phát hiện ra à, Tự Chi bây giờ mở miệng đóng miêng đều nhắc Lương tiểu thư. Anh biết cậu ấy đã lâu, tuy rằng không có liên hệ thường xuyên, nhưng từ trước đến giờ anh chưa bao giờ thấy cậu ta như thế này cả. “
Cố Tư chớp mắt suy nghĩ một chút, Chương Tự Chi quả nhiên là chưa từng nhắc đến tên người khác giới.
Nhưng bây giờ mọi cảm xúc tức giận, buồn phiền, vui sướng của anh dường như đều bị Lương Ninh Như khống chế.
Phải chăng cảm xúc của Chương Tự Chi khác với sự phát triển của người bình thường.
Đây thực sự là một điều thú vị.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Trì Uyên đối với cô dường như cũng vậy.
Tuy nhiên, mối quan hệ của cô và Trì Uyên thoạt nghe không cứng nhắc như mối quan hệ giữa Chương Tự Chi và Lương Ninh Như.
Dù gì cô cũng là vô liêm sỉ, biết là Trì Uyên không thích mình nhưng vẫn đối xử với anh tốt đến mức không thể diễn tả được.
***
Vì có nhiều trang đang copy bản dich từ nhayho.com mà chưa được sự đồng ý của chúng mình
Nên buộc lòng chúng mình phải chèn hình có kí tự đặc biệt trong bài.
Mong bạn đọc thông cảm cho sự bất tiện này.
Các bạn vào group facebook để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!