NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Yêu Lại Từ Đầu - Cố Tư - Trì Uyên (Full) - Chương 560

  1. Home
  2. Yêu Lại Từ Đầu - Cố Tư - Trì Uyên (Full)
  3. Chương 560
Prev
Next

Nhảy hố truyện: Yêu lại từ đầu – Cố Tư – Trì Uyên

  • Thể loại: Ngôn Tình, Sủng, Ngược

Vào nhóm của chúng mình để ủng hộ các các bạn đang dịch truyện và đọc nhiều chương hơn nhé!

(Link vào nhóm đọc trước)

Chương 560: Không thể giải thích được

Tùy Mị tâm tình không tốt, cô ngồi trên giường đợi một lúc rồi đứng dậy mở cửa, nhìn về phía hành lang, trên hành lang không có ai.

Tùy Mị lặng lẽ đi ra ngoài, vào phòng mẹ cô trước.

bà đã ngủ rồi, có lẽ vừa mới khóc xong, trên tay vẫn còn cầm quyển album.

Tùy Mị rút tập ảnh cất đi, đứng ở bên giường nhìn chằm chằm bà hồi lâu, cuối cùng có chút vô lực xoay người đi ra khỏi phòng.

Cô đi về phía phòng của ôn Tùy.

Cửa không đóng, có lẽ đã muộn như vậy, trên hành lang sẽ không còn người đi ra làm gì.

Vì vậy, cả ông Tùy và ông cụ đều không đặc biệt chú ý đến chi tiết này.

Tùy Mị đứng cách cửa không xa, dừng lại, lắng nghe âm thanh bên trong.

Ông cụ nói ngày mai sẽ đưa ôn cả về xem xét qua ngân hàng tư.

Ông cụ cũng trấn an ông cả, nói rằng mọi người ở ngân hàng nên biết mặt ông cả để sau có thể tự nhiên đi lại tiện hơn.

Tùy Mị nhíu mày, suy nghĩ một chút rồi trở về phòng.

Cô do dự một chút cầm điện thoại định nói cho Trì Uyên nghe chuyện này.

Nhưng vì tin nhắn mà Trì Uyên đã trả lời cho chính mình trước đó, nhiệt huyết của cô lại bị xóa sạch.

Tùy Mị do dự một lúc, nhưng cuối cùng vẫn không gửi tin nhắn.

Cô để điện thoại di động sang một bên, toàn thân nằm trên giường, có chút trống rỗng.

Làm sao mà cuộc sống càng ngày càng trở nên tồi tệ hơn, rồi càng ngày càng không thể kiểm soát được.

Tùy Mị cứ nằm trên giường như thế này, mê man chìm vào giấc ngủ, rồi đến nửa đêm, đột lại tỉnh dậy.

Trong phòng tối om, và cô không nhận ra chuyện gì đang xảy ra.

Tùy Mị mở mắt một lúc lâu mới chậm rãi ngồi dậy.

Cô ấy không thay quần áo, cũng không tẩy trang.

Tùy Mị ngồi trên giường hồi lâu, trong lòng chợt thấy xót xa.

Cô cảm thấy mắt mình cay cay, nhưng tự mình cố kìm lại.

Cô chưa bao giờ cảm thấy mình đáng thương như vậy.

Cảm xúc dường như đồng loạt bật lên.

Nếu những ngày sau này cứ như vậy mà không ai quan tâm đến thì quả thật chẳng có gì đáng mong đợi.

Tùy Mị lau mặt, sau đó đi vào phòng tắm, bật đèn đứng trước bồn rửa mặt, nhìn chằm chằm mình trong gương.

Lớp trang điểm trên mặt hơi nhòe, có lẽ cũng không đến nỗi tệ nhưng nếu lớp trang điểm như vậy dính trên mặt thì cô càng thấy mình thật lạc lỏng và phờ phạc.

Cô nhìn chằm chằm mình trong gương rất lâu, thật đáng thương.

Lần đầu tiên cô nhận ra chính mình, thật sự rất đáng thương.

Sau khi tỉnh lại thế này, không cách nào ngủ lại được, Tùy Mị đi ra khỏi phòng, muốn xuống lầu lấy một chai rượu vang đỏ.

Kết quả là cô vừa đi đến đầu cầu thang trên tầng hai thì đột ngột dừng lại.

Bởi vì có ai đó đang đi vào bên ngoài tòa nhà chính.

Tùy Mị sửng sốt, theo phản xạ có điều kiện vội vàng nghiêng người trốn ở một bên.

Có người bước vào phòng khách, đứng đó đợi một lúc rồi mới bật đèn phòng khách lên.

Sau đó người đàn ông không lên lầu ngay mà ngồi xuống ghế sô pha.

Tùy Mị chậm rãi thò đầu ra xem xét, dưới lầu là ông Tùy.

Ông mặc trang phục thể thao và trông trẻ hơn bình thường một chút.

Tuy nhiên, một nửa mái tóc trắng của anh ta vẫn để lộ trạng thái thật của ông.

ông ngồi bó tay trên ghế sô pha, chậm lại một lúc.

Sau đó lấy điện thoại ra khỏi túi.

Ông không gọi, nhìn giống như đang gửi một tin nhắn.

Tùy Mị nhíu mày, thật sự không tài nào đoán ra được sao bố của mình nửa đêm đi ra ngoài đã làm gì.

Ông nghịch điện thoại hồi lâu ở đó, cuối cùng cũng đứng dậy.

Tùy Mị thấy vậy nhưng cũng không dám xuống lầu, lẳng lặng nhanh chóng trở về phòng.

Tùy Mị không đóng chặt cửa mà chỉ nép vào khe cửa, nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.

Thấy ông về phòng của bà Tùy trước.

Sau đó, trở lại trong hành lang và thở dài.

Tiếng rất lớn, Tùy Mị trong phòng đều nghe được.

Cô biết rằng ông cảm thấy không thoải mái, trong gia đình này , giờ đây ngập tràn trong cảm thấy khó chịu.

Nhưng một số bi kịch đã xảy ra, mà khi không có cách nào để đảo ngược nó, bạn chỉ có thể chấp nhận nó càng nhiều càng tốt.

Ai còn sống thì phải sống tốt chứ đừng bình đã cỡ thì không sợ lại rơi thêm nữa.

Khi ông trở về phòng, đóng cửa lại.

Tùy Mị mở cửa, bước tới, nhìn ra bên ngoài.

Thật ra, nếu trong lòng cô ấy không thoải mái, cũng không muốn đưa chứng cứ cho Trì Uyên.

Mục đích cuối cùng của cô không phải là cứu chính mình, mà Tùy gia không thể sụp đổ, nếu Tùy gia sụp đổ, bà Tùy nhất định sẽ phát điên.

Cố Tư hôm sau còn đang ngủ, điện thoại rung lên.

Người gọi là Trì Uyên đã đi làm.

Trì Uyên đang ở công ty, vừa họp xong, anh ấy nói muốn dành thời gian đưa Cố Tư đi gặp những người đồng hương đó.

Mọi người đã nói về cô vài lần, nói rằng họ muốn trực tiếp cảm ơn cô.

Cố Tư cũng nhớ tới chuyện này, lúc trước cô đã nói muốn đi gặp những người này.

Kết quả là, trí nhớ bây giờ không tốt lắm, quay qua quay lại là quên mất rồi.

Sau khi nhận được cuộc gọi của Trì Uyên, Cố Tư chậm rãi ngồi dậy.

Bên ngoài trời đã sáng, cô mơ màng trả lời.

Sau đó Trì Uyên nói, buổi trưa trở về ăn cơm, sau bữa tối đưa cô đi gặp đồng hương, để Cố Tư chuẩn bị.

Cố Tư ậm ừ hai tiếng, sau đó híp mắt lại “Em biết rồi.”

Trì Uyên cúp điện thoại, Cố Tư ngồi thư giãn một chút, rốt cuộc cô lại nằm xuống.

Cô ấy dạo này ngủ rất ngon, có thể đang ở trong giai đoạn mang thai nên cả người bước vào rất thoải mái.

Nằm trên giường ngủ một giấc, lúc này mới có người bưng đồ ăn đến đánh thức cô.

Cố Tư nhanh chóng đi tắm rửa, sau đó chọn một bộ quần áo, sau đó đi trang điểm, lấy thêm sức sống một chút.

Sau đó, cô ngồi xuống ăn từ từ, đặt điện thoại sang một bên.

Cố Tư đang xem tin tức nhưng điện thoại đột nhiên rung lên, là Tuỳ Mị gọi tới.

Cố Tư sửng sốt nhìn điện thoại.

Cô và Tuỳ Mị không quan hệ có thể gọi điện trò chuyện.

Cho nên cuộc điện thoại của Tuỳ Mị, cô không thể đoán ra được mục đích đằng sau.

Cố Tư cuộc gọi đầu không nhấc máy là có chủ ý, cô chỉ muốn lơ Tuỳ Mị một chút.

Tuỳ Mị vẫn kiên nhẫn ở đằng kia, lập tức gọi điện thoại lần thứ hai.

Lần này Cố Tư trả lời, với giọng lười biếng, “Cô Tuỳ có chuyện gì vậy?.”

Tuỳ Mị mỉm cười ở đằng kia, nghe có chút níu kéo, giả bộ như thường.

Cô ta nói, “Cô Cố, thật ngại quá. Gần đây, A Uyên và tôi thường xuyên liên lạc với nhau vì một số chuyện. Ngày tôi đến nhà cũ của Trì gia, không chào hỏi cô lúc về. Tôi cảm thấy hơi bất lịch sự khi đi nên muốn xin lỗi cô. “

Cố Tư suýt nữa bật cười, thật là thú vị.

Chuyện này đã mấy ngày rồi, cô ta đột nhiên nhắc tới, cũng không biết làm sao mà phản xạ trong đầu lại lâu như vậy.

Cố Tư cườ, “Nếu cô không nhắc, tôi cũng quên luôn rồi.”

Tuỳ Mị dừng lại một lúc rồi nói: “Tôi thấy A Uyên đăng trên vòng bạn bè, hai người đã tái hôn, nhân tiện tôi muốn chúc mừng.”

Cố Tư ồ lên một tiếng, “Trì Uyên nài nỉ mãi muốn tái hôn đã lâu rồi, tôi không nỡ để người khác vớt của hời được. Dù sao tôi cũng không có lựa chọn thay thế nào tốt hơn nên giữ anh ấy lại rồi tính tiếp. . “

Lời nói của Cố Tư thực sự có chút gai góc, có thể cô đã trút bỏ được ân oán với Tuỳ Mị, nhưng khi hai người gặp nhau, cô luôn có chút không tự chủ được mà muốn nói những điều khiến nhau khó chịu.

Có lẽ hai từ thù cũ là thích hợp nhất để miêu tả về họ.

Tưởng đã buông tha cho rồi, nhưng chỉ cần chạm vào người này là không khỏi dựng gai nhím khắp người, không thể không tấn công người kia.

Khi cô nói những điều như thế này, Tuỳ Mị không còn gì để nói.

Tuỳ Mị luôn biết Cố Tư là người nói chuyện không chừa đường lui cho đối phương.

Thực ra cô ấy đã suy nghĩ rất nhiều trước khi gọi điện hôm nay, cô ấy nghĩ rằng cho dù Cố Tư có nói gì đi chăng nữa thì cô ấy cũng có thể khéo léo tiếp tục.

Cuối cùng, cô không nói mấy lời, liền bị chặn lại không có đường đi.

Tuỳ Mị thở dài và cố gắng làm cho giọng nói của mình nhẹ nhàng hơn, “Tôi chỉ sợ cô sẽ nghĩ về điều đó. Giữa A Uyên và tôi  không có gì cả, chỉ là mối quan hệ hợp tác. Trước đây, và bây giờ luôn là như vậy.”

Cố Tư ừ rất chiếu lệ, “Trì Uyên có nói với tôi, tôi biết, tôi chưa từng lo lắng về bất cứ vấn đề gì giữa hai người, bởi vì A Uyên và tôi đã hứa sẽ rõ ràng, tôi tin tưởng anh ấy, anh ấy nói trên đời này chỉ có tôi là phụ nữ anh vừa ý, còn những người phụ nữ khác thì là không khí. “

Cô càng nói càng thấy không chịu nổi, ở đằng kia Tuỳ Mị đành chịu.

Giọng cô ta cuối cùng cũng mang theo chút ngượng ngùng, “Ừm, vì cô đã nói hết rồi, vậy tôi sẽ không nói thêm nữa, cô nghỉ ngơi tốt, cứ như vậy đi.”

Cúp điện thoại xong, Cố Tư để điện thoại sang một bên.

Vừa rồi cô không có cảm giác ngon miệng lắm, nhưng bây giờ sau một cuộc điện thoại, tâm trạng của cô rất tốt và đã có cảm giác thèm ăn.

Cố Tư sau khi ăn xong, đặt đĩa cơm tối xuống.

Sau đó, Bà cụ đã trở lại sau một chuyến đi dạo.

Sau khi đi vào, bà cụ được người đỡ ngồi trên sô pha, sau đó tự nhủ: “A Cảnh hình như có hẹn với bạn gái. Buổi trưa cùng  thím hai ăn cơm một bữa. Chắc bên kia cũng sắp quyết định, như thế này thì bên nhà hai có thể quyết định được rồi. Cháu xem bữa cơm hôm qua cũng không yên nữa, âm thầm đấu đá, bà cũng nhìn không nổi.”

Cố Tư đưa đĩa cơm cho người làm, cô đi tới ngồi ở bên bà cụ, “Trì Cảnh quyết định xong hôn nhân thì bà hai có thể cảm thấy thoải mái chút rồi.”

Bà cụ thở dài, bất lực lắc đầu, “Bọn họ thật nóng nảy, ta thật sự là sợ A Cảnh bị ảnh hưởng sẽ tìm phải người không hợp ý.”

Cố Tư nghĩ Trì Cảnh sẽ không như vậy.

Đó là chuyện của cảđời người, anh sao có thể cẩu thả như vậy được.

Cố Tư xoa dịu bà cụ, “Không sao đâu ạ, họ đều là người lớn. Sẽ suy xét mọi việc một cách toàn diện, chuyện cả đời làm sao có thể đem ra đùa giỡn.”

Bà cụ gật đầu, nhưng vẫn có vẻ hơi lo lắng, “Hy vọng là vậy.”

Cố Tư đã ăn đủ no, ngủ đủ giấc.

Hiện tại không có việc gì, cô cùng bà cụ tán gẫu một hồi rồi đứng dậy đi dạo bên ngoài.

Bà hai có chút vui mừng, ngày thường không thấy bà ra ngoài đi dạo, nhưng hôm nay còn lắc tay và ngân nga hát một chút, chậm rãi đi ở sân sau.

Cố Tư không tránh mà là cô hoàn toàn không để ý tới bà hai.

Cô đi theo con đường của riêng cô về phía sân sau.

Khi bà hai nhìn thấy Cố Tư, trên mặt lại hiếm hoi mà nở một nụ cười.

   Bà chào Cố Tư cách đó không xa, “Tiểu Tư, lại ra ngoài đi dạo à? Ô kìa, thím thấy qua một đêm bụng lại to lên thì phải, đi khám thai có xem là trai hay gái chưa?”

Cố Tư không nói, coi như không nghe thấy.

Sau đó đợi đến khi gặp được bà hai cô mới chào: “Thím hai cũng đi dạo ạ. Xem ra hôm nay tâm trạng rất tốt.”

Bà hai cười ha hả, cũng không ngại Cố Tư mà trả lời lạicô.

Bà nói: “Ừ, ra ngoài vận động một chút rồi lát đến công ty. Hôm nay hẹn bạn gái A Cảnh buổi trưa đi ăn cơm. Nghe nói cô gái đó không tệ. Mọi chuyện đã tạm ổn định rồi.”

Cố Tư cong miệng nhìn như đang cười, ậm ừ, “Vậy thì tốt quá rồi ạ.”

Nói xong cô liền đi tiếp về phía sân sau.

Bà hai có vẻ như chưa muốn từ bỏ ý định mà cũng xoay người đi theo.

Nhị phu nhân đi cùng Cố Tư, sau đó nói: “Nghe nói A Cảnh đã quen cô gái này một thời gian, thật ra trong lòng vẫn luôn có ấn tượng tốt, nhưng A Cảnh nhà chúng ta lại khá hướng nội và hay ngại ngùng, không dám bày tỏ, nhưng thím đã phát hiện ra, thím hỏi nó, đứa nhỏ này mới thừa nhận, thím không biết phải nói nó như thế nào, có gì mà xấu hổ khi nhận mình thích một cô gái đâu cơ chứ. “

Điều này là cố ý nói với Cố Tư sao? Cố Tư không muốn nghĩ nhiều như vậy.

Nhị phu nhân có rất nhiều chuyện cố ý nói với cô, cô cũng không bận tâm.

Bây giờ mấy lời này cũng giống như trước đây, cô coi như gió thoảng bên tai.

Nhị phu nhân không quan tâm Cố Tư có để ý đến bà hay không, tiếp tục nói: “Nghe nói cô gái ấy rất tốt, gia cảnh tốt, có tư chất, học vị cao và cô ấy trông xinh đẹp. Đó là một cô gái tài năng, cùng A Cảnh nhà chúng ta kết hôn thì chúng tôi cũng rất hài lòng.”

Cố Tư đi một vòng theo con đường, Nhị phu nhân cũng đi theo một vòng.

Vừa đi vừa lẩm bẩm, bạn gái của Trì Cảnh tốt như thế nào.

Cố Tư không muốn nghe lời này, cô thấy bà ấy hơi ồn ào,

Cuối cùng không nhịn được nói: “Ở công ty, công việc của Trì Cảnh diễn ra rất tốt đúng không? Ngày hôm qua lúc ở bàn ăn con nghe nói có mấy đứa em nhà Tam thúc cũng sắp về rồi. Bọn họ cũng nên trực tiếp đến công ty làm việc. Người tài giỏi ra nước ngoài đều được mạ một lớp vàng, phỏng chừng khi trở về cũng không phải nhận chức thấp đâu. “

Quả nhiên, Nhị phu nhân lập tức câm miệng.

Nói đến công việc, Trì Uyên ép chết Trì Cảnh đủ rồi, Tam Phòng lại trở về, nếu được ngồi ngang hàng với Trì Cảnh, trong lòng Nhị phu nhân làm sao có thể thoải mái được.

Cố Tư cười thầm không nói tiếp, nhưng ý tứ rất rõ ràng.

^pNhị phu nhân vừa đi vừa nói: “Sắp hết giờ rồi, thím phải về thay quần áo, thím vội đi đến công ty, không tiện đi dạo với cháu. Tiểu Tư à, cháu đi chậm một chút và chú ý an toàn. “

Cố Tư gật đầu, tựa hồ muốn cười.

Nhị phu nhân dừng lại, quay người về phía nhà mình, nụ cười giả tạo trên mặt trong nháy mắt biến mất.

Cố Tư bây giờ cảm thấy Phương Tố lúc trước ép Nhị phu nhân là không sai.

Nhị phu nhân như thế này, thật sự là cần người đè nén một chút.

Nghĩ đến đây, cô nhớ Phương Tố một cách không thể giải thích được.

Nhị phu nhân mặc kệ như thế nào, cho dù Phương Tố bây giờ rất dễ nói chuyện hơn nhiều, nhưng là bà ta trước mặt Phương Tố cũng thành thật.

Phương Tố tuy tính tình đã thay đổi, nhưng uy danh của bà vẫn còn.

Cố Tư ra vườn ngồi đợi đến trưa Trì Uyên mới quay lại.

Hai người nắm tay nhau trở lại tòa nhà chính.

Bà cụ không ngạc nhiên khi thấy Trì Uyên quay lại vào buổi trưa.

Bà bảo Trì Uyên ngồi xuống, “Ba con buổi trưa không về à. Buổi trưa ba con tự ăn ở đó cùng Nhị thúc Tam thúc của con hay sao.”

Trì Uyên có chút ngạc nhiên nhìn bà cụ, “Bà nội, sao bà còn chưa nghĩ ra, buổi trưa ba con làm sao có thể tự mình ăn cơm, còn có thể ở bên Nhị thúc Tam thúc, ông ấy là về chỗ mẹ con.”

Bà cụ chậc miệng, “Bà nghĩ sai rồi, là bà sai.”

***

Vì có nhiều trang đang copy bản dich từ nhayho.com mà chưa được sự đồng ý của chúng mình

Nên buộc lòng chúng mình phải chèn hình có kí tự đặc biệt trong bài.

Mong bạn đọc thông cảm cho sự bất tiện này.

Các bạn vào group facebook để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!

Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!

 

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 560"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com