Yêu Lại Từ Đầu - Cố Tư - Trì Uyên (Full) - Chương 586
Nhảy hố truyện: Yêu lại từ đầu – Cố Tư – Trì Uyên
- Thể loại: Ngôn Tình, Sủng, Ngược
(Link vào nhóm để đọc nhiều hơn)
Chương 586: Không liên lạc với ai cả
Chương Tự Chi ở bên kia cúp điện thoại, ngả người ra ghế, trong đầu suy nghĩ ra vài ý tưởng.
Gần đây, khi bị hỏi về bạn gái của mình anh ta thực sự rất khó chịu.
Có thế đây là chuyện sẽ gặp phải khi đến độ tuổi này.
Chương Tự Chi suy nghĩ một lúc, cảm thấy rằng thực sự bên cạnh anh ta nên có một người phụ nữ.
Không khó để anh ta tìm được một người phụ nữ, thân phận của Chương Tự Chi ở nơi này, rất nhiều phụ nữ đang săn đón anh ta, đều muốn bố nhào lên người anh ta.
Chương Tự Chi suy nghĩ về nó một lúc rồi trong lòng liền nảy lên một ý tường.
Đã có ý tướng thì tự nhiên sẽ đi thực hiện nó.
Chương Tự Chi thay quần áo và đi ra ngoài.
Trì Uyên bên kia bận bịu ở công ty một lát, sau đó liền rời công ty.
Trì Chúc cũng đi ra ngoài, chắc là cùng Phương Tô đi nhận chứng chỉ.
Không lâu sau khi xe của Trì Uyên lái ra ngoài, anh nhận được điện thoại của cấp dưới, nói rằng đã có thế khoanh vùng được khu vực của Tùy Mị.
cho rằng Tùy Mị bị nhốt trong một trang trại ở ngoại thành.
Cách đường ray xe lửa không xa, âm thanh Cố Tư nghe được hẳn là tiếng tàu hỏa.
Xung quanh Tùy Mị có rất nhiều người đang theo dõi, chiếc điện thoại chắc hẳn đã bị ông cụ lấy mất.
Trì Uyên nói: “ra là vậy, tôi biết rồi.’’
Anh lập tức gọi những người cấp dước khác giao công việc.
Trì Uyên lái xe đến kho hàng, trong kho vẫn còn một ít người, những người này đã mất đi vẻ cứng cỏi ban đầu.
Trì Uyên bỏ mặc bọn họ một lúc, giờ bọn họ chỉ muốn chạy nhanh đi nhờ người hỏi mình ,để có thể nôn ra hết những thứ mình biết, sau đó rời khỏi nơi ma quái này.
Trì Uyên đến kho hàng, bước xuống xe đi tới cửa, anh cũng không có sốt ruột mà đi vào, trước tiên đứng bên cạnh hút một điếu thuốc.
Người đàn ông bên cạnh mở cửa đi vào, đáng lẽ là đang nói chuyện với người bên trong, lúc đi ra ngoài liền nghe thấy người bên trong hô tên mình, nói có chuyện muốn nói.
Có vẻ vai trò đã được đảo ngược, trước đây anh muốn biết mọi chuyện nhưng những người đó không chịu khai, bây giờ không cần nhiều lời những người đó đang khóc lóc van xin muốn nói cho anh biết.
Trì Uyên đứng bên ngoài một lúc trước khi bước vào, những người đó nhìn thấy anh như thể nhìn thấy ánh sáng cuối đường hầm.
Trì Uyên đưa tay kéo ghế ngồi xuống: “Từng người một đi. Đây là cơ hội cuối cùng. Các người phải biết rằng, nếu lân này không khiến cho tôi hài lòng, thì có lẽ các người sẽ không có cơ hội để ra khỏi đây nữa đâu.”
Anh không sợ những người này khi họ ra ngoài sẽ cắn lại anh.
Nếu nói chuyện gì đó khác lạ ở đây thì, anh cũng đã nắm rõ được nhược điếm của những người này ở trong tay.
Khi những người này được đưa vào đây, khuôn mặt của họ đều hồng hào, nhưng bây giờ tất cả đều vàng và gầy.
Đặc biệt là trong mắt họ không còn vẻ lanh lợi, bóng bẩy như lúc ban đâu nữa.
Trì Uyên rất giỏi hành hạ người khác, vừa nhìn thấy bọn họ bây giờ là như thế nào liền bật cười.
Cố Tư bên kia tỉnh dậy thu dọn đồ đạc đi xuống lầu ăn cơm, sau đó cô lại lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn cho Tùy Mị.
Lần này vẫn chẳng có hồi âm.
Vậy nên người cầm di động của cô ta không có ở bên cạnh.
Nói cách khác, bây giờ chỉ có người canh trừng bên người cô ta.
Đây thực sự là một cơ hội tốt.
Cố Tư vội vàng gửi một tin nhắn nói chuyện này cho Trì Uyên.
Trì Uyên không có trả lời, cô lại nghĩ đến chuyện khác.
Nếu là trước đây, trong một thời gian dài Trì Uyên không trả lời tin nhắn của cô, cố Tư chắc chắn sẽ rất tức giận.
Hoặc là khi Trì Uyên quay lại cô nhất định sẽ tức giận với anh, nhưng bây giờ, đặc biệt là ngày hôm qua, khi nhìn thấy vạt áo dính máu của Trì Uyên, tâm tình cô ngay lập tức thay đối.
Thực ra, tin nhắn có được trả lời đúng lúc hay không không quan trọng, điều quan trọng là anh được an toàn.
Cuộc đời tống cộng cũng chỉ sống được mấy thập kỉ, tại sao lại lãng phí thời gian ngắn ngủi đó vào những cuộc cãi vã chứ.
Cô cảm thấy suy nghĩ của mình dường như đã đột phá qua một cảnh giới khác.
Nó đã đạt đến một độ cao mà trước đây chưa bao giờ có thể tưởng tượng được Tùy Mị ngồi trong phòng xem TV.
Đành ngồi xem TV để giết thời gian vì cô không có gì để tiêu khiển.
Mọi nơi đều được vệ sĩ trông coi nghiêm ngặt. Nhưng Tùy Mị có vẻ không quan tâm lắm tới việc giam cầm chán ngắt này, cô cảm thấy chính như bây giờ lại tốt hơn. Cuối cùng cũng không còn ngày ngày phải tỏ thái độ với ông nội, cũng không cần đối mặt với ngôi nhà cũ trống trải không người.
Bây giờ, người duy nhất khiến cô lo lắng là mẹ mình. Điện thoại của cô đã bị ông cụ Tùy tịch thu, Tùy Mị bị cô lập, vậy nên không có cách nào liên lạc được với bà cả. Chắc chắn bà cả lo lắng cho cô nhiêu lắm.
Tùy Mị xem hết một bộ phim truyền hình dài tập liền đứng dậy đi ra ngoài.
Ngay khi cửa vừa được mở ra, tên vệ sĩ đứng canh cửa đã lên tiếng: “Cô chủ, cô cần gì?”
Tùy Mị nhà nhạt nói: “Tôi khát!”
Tên vệ sĩ không cho Tùy Mị bước ra khỏi phòng, mà đế cô đứng đợi ở cửa, tự mình đi lấy một chai nước lại cho Tùy Mị.
Cô tùy ý cầm lấy chai nước, lập tức quay đầu trử về phòng, đóng cửa lại.
Tùy Mị trở lại giường, âm thanh trong TV vọng ra đều đặn nhưng dường như cô chẳng còn nghe được gì cả.
Chai nước cầm vào không hề được động đến, Tùy Mị bất động, trầm tư rồi các ký ức lẫn vào suy nghĩ đen xen nhau ùa về.
Thực ra, ngay từ lúc bắt đầu, Tùy Mị đã biết những hành động nhỏ của cô sẽ sớm bị ông cụ Tùy phát hiện ra.Vì vậy khi cô đang xem trộm tài liệu trong két sắt và bị ông nội bắt gặp ngay tại trận, Tùy Mị không hề hoảng sợ.
Ồng cụ tức giận đến mức nện liên tục cây gậy chống lên lưng cô. Tùy Mị lúc đó đã không còn cảm thấy đau đớn, có lẽ, cả tâm hồn và thế xác cô đều đã mất ý thức mà trở nên tê dại.
Ông cụ Tùy tịch thu điện thoại di động của cô, ngăn cản cô tiếp xúc với thế giới bên ngoài, cô
chỉ được chạm vào điện thoại khi có sự chỉ đạo và giám sát của ông cụ lúc liên lạc với bất cứ ai.
Tùy Mị cảm thấy không cần để tâm vào mấy chuyện vặt vãnh này. Suy cho cùng, ông nội cũng không thế nhốt cô cả đời ở đây. Cô còn muốn đi chơi, chắc chắn, cô sẽ sớm trớ ra ngoài vào một ngày nào đó.
Suy nghĩ hồi lâu, Tùy Mị nằm vật ra giường nhìn chằm chằm trần nhà. Giờ cô có rất nhiều thời gian để suy nghĩ về đủ mọi chuyện trên đời.
Cô chớp chớp mắt, lại chợt nhớ đến Trì Uyên.
Từ trước đến nay,và có thể mãi mãi sau này nữa, cũng chỉ có duy nhất người đàn ông này làm trái tim cô lay động.
Thượng đế đã ưu ái gửi một người đàn ông tuyệt vời như vậy đến bên cạnh cô, nhưng không hiểu vì lý do gì, cô lại không đủ may mắn để có thế giữ người đàn ông đó bên mình.
Bây giờ, Trì Uyên cũng nên biết cô đang bị nhốt chứ nhỉ?
Cố Tư đã gọi đến cho cô mấy lần, mặc dù giọng điệu lạnh nhạt cùng đủ các thể loại trào phúng,
thế nhưng cô nghe được ẩn ý trong mỗi lời nói đêu là muốn hòa hoãn và thăm dò.
Tùy Mị không hề có chút thiện cảm nào với cố Tư, dù cô ta có tốt thế nào đinữa, Tùy Mị cũng không thế yêu thích nổi, dù sao, cô ta cũng chính là kẽ đã cướp mất người cô yêu thương nhất.
Nhưng cô ta ít nhiều cũng đã từng giúp đỡ mình, thế nên trong lòng Tùy Mị vẫn giữ lại chút cảm động nhất định.
Tùy Mị không thể chịu đựng việc tiếp tục nằm ườn một cách buồn chán, cô ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Cứ như vậy, Tùy Mị ngủ một giấc thật ngon, nhưng, không lâu sau, âm thanh lao xao bên ngoài khiến cô tỉnh giấc.
Cô đang bị nhốt trong một trang trại ở ngoại thành cách trung tâm rất xa, xung quanh hoang vu, vắng vẻ, vốn là nơi không có người sống.
Ngôi nhà ớ giữa, có hai khoảng sân một đằng trước một đằng sau, khoảng sân phía sau nhỏ hơn một chút, hiện giờ đang rất vắng lặng.
Trang trại này không xây tường gạch cao xung quanh, chỉ ngăn cách với bên ngoài bởi một hàng rào gỗ. Có lẽ cách nội thành khá xa, nên chẳng mấy khi nơi đây có người qua lại.
Chủ nhân của trang trại này vốn không nghĩ sẽ dùng đến mấy biện pháp chống trộm cắp thật nghiêm ngặt. Nếu chẳng may có người mang ý đồ xấu, sẽ không khó khăn chút nào đế lọt vào trong.
Tùy Mị hơi nheo mắt, khẽ khàng bước lại phía cửa sổ. Căn phòng này có một khung cửa số nhỏ duy nhất hướng về phía sân sau. Chỉ là cửa
số này đã bị ông chủ trang trại khóa chặt nên không mở được, đề phòng cô có thể thoát ra ngoài theo đường này.
***
Các bạn vào group facebook để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!