Yêu Lại Từ Đầu - Cố Tư - Trì Uyên (Full) - Chương 588
Nhảy hố truyện: Yêu lại từ đầu – Cố Tư – Trì Uyên
- Thể loại: Ngôn Tình, Sủng, Ngược
(Link vào nhóm để đọc nhiều hơn)
Chương 588: Cả nhà cùng sửng sốt
Chương Tự Chi trả lời điện thoại, Trì Uyên còn chưa kịp nói gì, đầu dây bên kia đã bật cười sung sướng.
Gần đây, tâm trạng của anh ấy bỗng trơ nên thất thường, sớm nắng chiều mưa.
Tuy nhiên, chứng kiến những hành động của anh ấy ở hiện tại, thì Lương Ninh Như lại là người giúp cho Chương Tự Chi sống một cuộc sống tươi đẹp thêm một lân nữa.
Trì Uyên trêu chọc yêu cầu anh ta tiết chế cảm xúc lại một chút, sau đó nói về công việc kinh doanh trước.
Trì Uyên muốn hỏi anh ấy sẽ làm thê nào đế giải quyết vấn đề bên phía Lương Ninh Như.
Chương Tự Chi vỗ ngực, tự tin hứa hẹn: “Cậu cứ yên tâm tin tưởng ở tôi, cô ấy nghe lời tôi nói.”
Bây giờ Trì Uyên không còn để tâm đến những lời khoe khoang của Chương Tự Chi nữa: “Anh sắp xếp thời gian đi, đến gặp tôi một chuyến, tôi muôn thảo luận một sô việc với anh.”
Chương Tự Chi nhanh chóng ra điều kiện: “Tôi sẽ không đến nhà tố nhà họ Trì nữa đâu. Lần trước, tôi xém chút nữa đã mất luôn cái mạng nhỏ này ở đó!”
Trì Uyên gần như có thế đoán ra tại sao anh ta nói mình bị thương… Trì Uyên gật đầu, đồng ý: “Được rồi, vậy sau bữa tối chúng ta sẽ gặp nhau nhé!”
Chương Tự Chi nói: “Anh không có ý định mời tôi ăn tối sao?”
Trì Uyên bất lực: “Tôi muốn về nhà ăn cơm với Cố Tư. Sau khi ăn xong phải dặn dò cô ấy mấy câu, rồi mới có thế đi gặp anh được. “
Rồi rồi, tốt lắm, trước khi muốn gặp mặt vẫn bắt ông đây đau đến nội thương.
Chương Tự Chi thuận miệng nói vài câu, sau đó nói thêm: “Đến lúc thật sự cần thiết hãy gọi cho tôi nhé, cuộc gọi này chấm dứt ở đây là quá đủ rồi! Tôi không có hứng thú nghe anh kể chuyện yêu đương tình cảm của anh qua điện thoại đâu!”
Trì Uyên bất lực cúp điện thoại. Sau đó, anh nhìn qua xem mấy giờ rồi, rất vừa vặn là giờ tan sớ buổi trưa, anh lại vội vàng trở về ngôi nhà tố anh ở.
Trên thực tế, thành thật mà nói, anh cảm thấy thật phiền phức, mất rất nhiều thời gian để đi đi về về như thê này.
Nhưng cũng không còn cách nào khác, trong lòng anh sẽ không yên tâm nếu không về nhìn thấy cục cưng bé nhỏ của anh một chút.
Chương Tự Chi ở đằng kia cúp máy, trong lòng cảm thấy có chút mất mát.
Anh siết chặt điện thoại trong tay hai lần, sau đó đứng dậy lấy chìa khóa xe và rời khỏi hội quán.
Xe đã lâu không lái, cuối cùng dừng lại trước một trường dạy múa.
Chương Tự Chi ngồi trong xe thẫn thờ đợi mà không bước xuống xe.
Gần đến giờ tan lớp, cánh cửa trường múa mở ra, mọi người lần lượt chuấn bị ra về.
Học sinh ra trước, một lúc sau thì cô giáo dạy múa bước ra.
Chương Tự Chi bấm còi ô tô hai lần, một cô gái ở đằng kia nghe thấy tiếng còi xe liền dừng lại.
Cô quay đầu nhìn xe của chương Tự chi, lập tức mỉm cười rồi lon ton chạy tới phía anh.
Cô gái rất tự nhiên mở cửa xe phía bên ghế phụ lái, trực tiếp bước vào, cười nhìn Chương Tự Chi: “Sao anh lại ở đây?”
Chương Tự Chi quay đầu nhìn chằm chằm cô gái, một lúc sau mới cất giọng dịu dàng: “Gần đến bữa trưa rồi, tôi muốn cùng em ăn một bữa cơm.”
Thiêu nữ mang theo hơi thở trẻ trung, khuôn mặt thanh tú, xinh đẹp nở nụ cười: “Được rồi, chúng ta sẽ đi ăn ớ đâu nhỉ?” Chương Tự Chi không hề có bất cứ chủ đích nào trước khi đến đây, anh chỉ là tự nhiên muốn đến nơi này.
Anh ấy hỏi lại: “Em muốn đi đâu?”
Cô gái suy nghĩ một chút rồi nói: “Em biết có một nhà hàng tây ngon, hay đến đó đi, hai người là vừa vặn một bàn.”
Chương Tự Chi không quan tâm về chuyện này, gật đầu đồng ý: “Được thôi, chúng ta đi! Em nói cho tôi biết địa chỉ, được không?”
Cô gái ngồi trên xe hiến nhiên có chút kích động, ríu rít không ngừng kể đủ mọi chuyện trên đời cho Chương Tự Chi nghe.
Cô ấy nói rằng cô ấy vừa mới nhận thêm một vài học viên và đây sẽ là nên tảng cho lớp học của cô, và sau đó cô ấy còn hào hứng kể rằng giám đốc đã sắp xếp các khóa học cho họ gần đây ra sao. Các khóa học ấy sẽ đều do cô đứng lớp như thế nào.
Rõ ràng có thể cảm nhận được sức sống của cô gái.
Chương Tự Chi không đặc biệt quan tâm đến những gì cô ấy nói, nhưng khi cô ấy kế chuyện anh đều đáp lại, cố gắng làm cho mình kiên nhẫn hơn.
Sau khi cô gái nói những lời này, cô quay đầu nhìn Chương Tự Chi, nở nụ cười tươi rói rồi hỏi: “Sao đột nhiên anh lại muốn ăn trưa với tôi?”
Chương Tự Chi ngẩn ra khi đối mặt với câu hỏi bất ngờ này.
Nhưng anh chỉ mất một vài giây để suy nghĩ, sau đó, anh ấy cất lời: “Tôi muốn gặp em, vì vậy bây giờ tôi xuất hiện ở đây.”
. Cô gái cười ngượng ngùng khi nghe những lời nói của Chương Tự Chi.
Chương Tự Chi bỗng cảm thấy mình như một kẻ đạo đức giả.
Ngoài miệng là những lời ngọt ngào êm tai nhưng trong lòng không hề rung động và để ý gì cả.
Xe chạy được một đoạn thì họ đến nhà hàng Tây mà cô gái nói, hai người cùng nhau xuống cửa bước vào.
Không nhiều người ăn đồ tây vào buổi trưa.
Hai người không vào phòng riêng mà ngồi xuống bàn cạnh cửa sổ ngay sảnh chính.
Chương Tự Chi không hề mong đợi bữa ăn ngon miệng, trong lòng thoáng hiện lên cảm giác thiếu kiên nhẫn.
Anh xem qua menu, sau đó đối tay và đặt nó xuống.
Cô gái không nghiêm túc mà nhướng mày
Cô nhìn thực đơn một lượt, sau đó gọi vài món rồi nhìn Chương Tự Chi.
Chương Tự Chi đề nghị: “Hay là em giúp tôi gọi vài món đi.”
Cô gái tự lo liệu và giúp Chương Tự Chi cũng gọi đồ ăn.
Chờ người phục vụ đi xuống, cô gái hai tay chống xuống bàn ôm mặt.
Cô cười nói với Chương Tự Chi, Tối hôm qua anh gọi điện thoại cho em, em đã rất ngạc nhiên. Em hôm nay vốn muốn tìm anh, nhưng là anh đã tới.”
Có thể là do cô còn trẻ nên đôi mắt trông rất sáng, rất long lanh
Cô gái nhìn chằm chằm Chương Tự Chi, “Tại sao anh lại nói muốn gặp em?”
Khuôn mặt của cô gái nhỏ có chút ngại ngùng, nhưng vẫn hỏi thẳng thắn.
Chương Tự Chi nhìn chằm chằm người cô hồi lâu, sau đó thấp giọng cười nói, có lẽ đây là tuổi trẻ lợi hại.
Anh luôn cảm thấy mình vẫn còn trẻ, nhưng bây giờ ngồi trước một cô gái nhỏ hơn mình vài tuổi, anh phải thừa nhận mình thực sự đã già.
Chương Tự Chi mơ hồ trả lời, anh ta nói: “Tôi sao có thể làm gì khác khi muốn gặp em?”
Cô gái ôm mặt cười vu vơ.
Chương Tự Chi muốn hút thuốc một chút, sờ sờ trong túi nhưng nghĩ đến hoàn cảnh hiện tại nên từ bỏ.
Cô gái nói rất nhiều, cô tiếp tục chủ đề mà chưa nói xong trong xe, vừa rồi lại nói về công việc của cô ở trường dạy múa.
Chương Tự Chi gật đầu, nhưng không có nghe lọt tai chuyện nào.
Cô gái này là giáo viên dạy múa, vừa có khí chất, vừa có hình tượng.
Nên đây là loại hình mẫu gia đình mà ông cụ Chương thích.
Nói cách khác, bốn chị gái của Chương Tự Chi cũng sẽ thích cô gái này.
Chương Tự Chi đợi cô gái không nói nữa, liền đứng dậy, “Xin lỗi, tôi có thể ra ngoài hút một điếu thuốc không? Tôi bị nghiện thuốc lá.”
Cô gái gật đầu hai cái, “Được, không sao, anh cứ ra đi.”
Nói xong, cô nghiêng đầu, có chút đáng yêu nói: “Nhưng sau này anh nên hút thuốc ít lại, sẽ không tốt cho sức khỏe.”
Cô ấy nói một cách nhẹ nhàng, nhưng Chương Tự Chi lại cau mày khó hiểu.
Anh ta không trả lời mà quay người đi ra từ nhà hàng Tây.
Chương Tự Chi luôn không muốn bị người khác bó buộc, ngay cả kỷ luật của bốn chị gái, anh cũng rất chán ghét.
Có điều gì đó không ổn với thái độ của cô gái vừa rồi.
Có vẻ như cảm xúc của anh với cô có chút thay đổi.
Giọng điệu hoàn toàn khác với trước đây.
Chương Tự Chi lấy điếu thuốc ra, châm lửa và ngậm lên miệng.
Nheo mắt quan sát dòng xe cộ qua lại bên đường.
Anh ngồi một lúc, điện thoại bỗng đổ chuông, là chị ba Chương gọi đến.
Chính là để gọi anh về nhà ăn cơm, nói đã lâu không về.
Chương Tự Chi quay đầu nhìn về phía bên trong nhà hàng, liền nói buôi tối đã có hẹn trước.
Trương Tam tiểu thư giễu cợt, “Tối lại đi chơi bời với loại bạn phá làng phá xóm kia phải không? Cái lũ phá phách ý quan trọng hơn người nhà sao? Đã bao lâu rồi em không về nhà? Hai ngày nay ba vẫn luôn nhắc về em. .. “
Chương Tự Chi nhắc lại: “Loại bạn phá làng phá xóm? Em có hẹn với một cô gái, tối nay sẽ hẹn hò.”
***
Các bạn vào group facebook để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!