Yêu Lại Từ Đầu - Cố Tư - Trì Uyên (Full) - Chương 589
Nhảy hố truyện: Yêu lại từ đầu – Cố Tư – Trì Uyên
- Thể loại: Ngôn Tình, Sủng, Ngược
(Link vào nhóm để đọc nhiều hơn)
Chương 589: Anh mau nói đi
Chị ba Chương ở bên kia sửng sốt một chút, “Thật chứ? Tính tình em như vậy cũng có người nguyện ý hẹn hò á?”
Chương Tự Chi không muốn tiếp tục nói về chủ đề này, “Được rồi, em chỉ muốn nói cho chị, tối nay em không về.”
Chị ba rất có hứng thú đối với lời nói vừa rồi, vội vàng hỏi thêm: “Vậy em có thời gian dẫn cô gái kia cho bọn chị xem nhá. Mà em đối với cô gái đó là nghiêm túc sao?
Chương Tự Chi lúc này thật sự không muốn trả lời câu hỏi này, anh ném tàn thuốc xuống đất, dùng chân dẫm nát.
Sau đó, anh nói, “Để xem cô ấy có thời gian không, khi nào cô ấy rảnh em sẽ dẫn về ra mắt với mọi người.”
Tuy rằng Chương Tự Chi và cô gái kia vẫn chưa xác định được mối quan hệ, nhưng anh ta chắc chắn không có vấn đề gì lớn.
Cúp điện thoại, nhả hết khói ra khỏi miệng, Chương Tự Chi xoay người trở vào nhà hàng.
Bữa ăn đã được đặt sẵn trên bàn, cô gái đặt đĩa lên bàn, ngẩng đầu nhìn thấy Chương Tự Chi đang đi tới, cô mỉm cười, “Em đang định ra ngoài gọi anh.”
Chương Tự Chi ngồi xuống, cau mày suy nghĩ một chút, mới nhớ ra tên cô.
Vì vậy, anh nói: “Giai Ninh, tối nay em có thời gian không? Nghe nói gần đây có một bộ phim chiếu rạp, muốn cùng đi xem chứ?”
Từ Giai Ninh sửng sốt, lập tức bật cười, “Được, chỉ cần anh hỏi, em nhất định sẽ có thời gian.”
Đây gần như là một tín hiệu, có thể coi như là một lời hồi đáp đối với Chương Tự Chi.
Chương Tự Chi gật đầu, không nói gì.
Từ Giai Ninh chủ yếu nói chuyện khi hai người đang ăn.
Chủ đề nói chuyện của cô rất khác nhau và cô không thể ngừng kể chuyện.
Trên thực tế, có thể dễ dàng tiếp xúc với một cô gái như vậy.
Chương Tự Chi tự biết mình và Từ Giai Ninh quen biết nhau đã lâu, không tiếp xúc nhiều với nhau, nhưng anh biết cô gái này tính tình rất tốt, nếu anh và cô ấy trở thành một cặp sẽ là một điều rất hợp lý
Chương Tự Chi vốn là người hay nói chuyện gây sự, nhưng ở trước mặt Từ Giai Ninh, anh đã bình tĩnh lại một chút.
Ăn xong, anh lái xe chở Từ Giai Ninh trở lại trường múa.
Sau đó Chương Tự Chi lái xe trở về hội quán của mình, anh không có xuống xe ngay mà ngồi dựa vào ghế trên xe.
Anh không biết mình đang nghĩ gì, anh cảm thấy trái tim có vẻ hơi loạn nhịp .
Nó không vui, nó không buồn, thực sự có chút không rõ ràng.
Sau khi ngồi như vậy một lúc lâu mà không giải tỏa được cảm xúc trong lòng, anh định đẩy cửa xuống xe thì một chiếc xe ô tô chạy tới.
Cửa xe bật mở, người bước xuống chính là người mà anh ghét cay ghét đắng.
Chương Tự Chi lúc này mới đẩy cửa xuống xe, anh đi tới trước mặt Lương Ninh Như, “Cmn cô …”
Lương Ninh Như vung tay lên, Chương Tự Chi nhanh chóng thu lời.
Anh ta khẽ ho một tiếng, rồi thay đổi câu nói của mình, “Cô làm gì ở đây?”
Lương Ninh Như ngây người nhìn anh, sau đó nhấc chân bước vào hội quán.
Chương Tự Chi đứng ở cửa hội quán, nhìn bóng lưng Lương Ninh Như, một lúc lâu sau nhếch môi cười nhạt rồi theo vào
Lương Ninh Như biết rõ đây là hội quán Chương Tự Chi, cô không ở sảnh trước mà đi về phía sân sau.
Chương Tự Chi chậm rãi theo sau, hai tay đút túi.
Anh cười khúc khích, “Sao? Bây giờ cô vẫn đến để kiểm tra tôi bất ngờ sao? Nhưng mà cô Lương này, hiện tại cô dường như không có bất kỳ danh phận nào làm vậy với tôi cả.”
Lương Ninh Như không quan tâm đến lời của Chương Tự Chi.
Cô im lặng đi nửa vòng trong sân sau hội quán, cuối cùng dừng lại.
Cô có vẻ hài lòng với thiết kế hiện tại của hội quán Chương Tự Chi.
Cô bỗng mở lời, “Chương Tự Chi, nói thật đi, anh có kế hoạch nào hoạt động ở đây không?”
Chương Tự Chi vốn là kẻ ngốc, mở miệng nói không nên lời.
Nhưng Lương Ninh Như vẻ mặt nghiêm túc, cứ nhìn anh chằm chằm.
Đó có thể là mối quan hệ đặc biệt với nghề nghiệp trước.
Điều mà Chương Tự Chi muốn nói không tùy tiện nói ra.
Dưới cái nhìn như thiêu đốt của Lương Ninh Như, anh không biết có chuyện gì, vì vậy cảm thấy có chút bực bội.
Lương Ninh Như chậm rãi bước về phía Chương Tự Chi, cuối cùng cô đứng ở trước mặt anh.
Cô hơi nghiêng người về phía trước, khoảng cách giữa hai người dần dần rút ngắn, “Có chuyện gì cũng đâu có sao, mau nói đi.”
Chương Tự Chi trước nay chưa từng thấy Lương Ninh Như thân thiết như vậy.
Trong lòng anh từ trước tới giờ chưa bao giờ coi cô là con gái.
Không có sự phân biệt giữa nam và nữ ngay khi chiếc áo khoác cảnh phục được mặc vào.
Nhưng bây giờ khoảng cách giữ anh và cô ấy chưa đến một bước.
Cơ thể gần gũi, ai lại gần cũng có thể ngửi thấy mùi sữa tắm thoang thoảng trên người cô.
Từ giã bộ quân phục cảnh sát, giờ đây Lương Ninh Như buộc tóc đuôi ngựa, mặc bộ đồ thể thao đơn giản, mặc dù không chải chuốt tinh tế nhưng dáng vẻ của phụ nữ vẫn luôn lộ ra.
Chương Tự Chi không biết tại sao tim lại đập rộn ràngl, làm cho anh có chút đứng không vững.
Sau đó anh phát hiện ra, giọng điệu có chút không kiên nhẫn, “Cô làm gì mà đứng gần như vậy?”
Lương Ninh Như đứng thẳng dậy, vẫn nhìn anh chằm chằm, “Nếu có chuyện gì thì cứ nói cho tôi biết đi, mong anh nói thật.”
Chương Tự Chi khịt mũi, quay lưng về phía Lương Ninh Như, đi về phía cổng sân, “Tôi đây luôn làm ăn nghiêm túc, không, không có dự án nào cần hoạt động cả, hiểu không?”
Lương Ninh Như khoanh tay trước ngực, nhìn chằm chằm bóng lưng Chương Tự Chi một hồi, cười hehe, sau đó mới nhấc gót lên.
Lương Ninh Như lần này tới tìm Chương Tự Chi, cũng là muốn cùng anh thảo luận ngân hàng tư nhân kia.
Vốn dĩ Chương Tự Chi đã nói sẽ hợp tác với cô ấy, nhưng cô ấy không coi trọng.
Nhưng sau khi Chương Tự Chi cung cấp một số manh mối, Ninh Như thực sự tìm được rất nhiều ma túy bất hợp pháp.
Lương Ninh Như chậm rãi đối mặt với người Chương Tự Chi.
Có đôi khi, Chương Tự Chi phế vật này thật đúng là hữu dụng.
Lương Ninh Như đi theo Chương Tự Chi đến sảnh trước của hội quán.
Chương Tự Chi suy nghĩ một chút, cùng Lương Ninh Như ngồi xuống ghế sô pha trong đại sảnh.
Kỳ thật, tất cả những tin tức mà anh biết đều đã nói với Lương Ninh Như.
Anh cũng biết vải thưa không che nổi mắt thánh, vì vậy anh cái gì cũng phải đem ra khoe với người khác.
Đặc biệt là ở trước mặt Lương Ninh Như, anh không thể chờ đợi mình biết thiên văn địa lý, Trung Hoa đã bị anh năm nghìn năm triệt để cảm hóa, có thể chơi trò chơi trước mặt Lương Ninh Như.
Cho nên hiện tại ngồi xuống, Chương Tự Chi thật sự không có gì mới tiết lộ với Lương Ninh Như.
Lương Ninh Như cũng không quan tâm đến chuyện này, cô cùng Chương Tự Chi ngồi xuống, xem qua tin tức trước đó một lần nữa.
Xem có thiếu thứ gì ở giữa không.
Đây là lần đầu tiên Lương Ninh Như tỏ ra kiên nhẫn với Chương Tự Chi hơn bình thường một chút.
Chương Tự Chi không biết tại sao có một cỗ cảm giác được khích lệ.
Bây giờ anh rất nghiêm túc theo dõi Lương Ninh Như phân tích những thông tin trước.
Hai người gặp nhau để bàn bạc, thảo luận chiến lược và tự nhiên xích lại gần nhau hơn.
Lương Ninh Như là một người nghiêm túc, tuy đã thay đổi nghề nghiệp nhưng cô vẫn đam mê chống tội phạm.
Càng gặp những chuyện như vậy, cô càng phải cẩn thận.
Người ta nói rằng khi một người nghiêm túc, đó là thời điểm hấp dẫn nhất.
Chương Tự Chi nhìn đôi mày nghiêm túc của Lương Ninh Như, anh dường như dần dần hiểu được ý tứ của câu nói này.
Anh nhìn Lương Ninh Như thật kỹ, không biết tại sao, thành kiến đối với cô năm xưa dường như từng chút một phai nhạt.
Lương Ninh Như hôm nay không có nhiều việc, chủ yếu là do các đồng nghiệp cũ của cô sau khi kiểm tra ngân hàng, luôn cảm thấy phía sau phải có một con cá lớn hơn để làm ra chuyện tày trời như vậy.
Vì vậy, họ đã liên lạc với Lương Ninh Như và muốn cô ấy giúp đỡ.
Họ muốn cô liệu có thể hỏi thêm những thông tin hữu ích từ Chương Tiểu Gia.
Cho nên hôm nay cô cố ý thảo luận thật lâu với người đàn ông mà cô luôn ghét bỏ này, tiếp theo làm sao để đào ra thêm thông tin hữu hiệu.
***
Các bạn vào group facebook để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!