Yêu Lại Từ Đầu - Cố Tư - Trì Uyên (Full) - Chương 592
Nhảy hố truyện: Yêu lại từ đầu – Cố Tư – Trì Uyên
- Thể loại: Ngôn Tình, Sủng, Ngược
(Link vào nhóm để đọc nhiều hơn)
Chương 592: Thật sự là hiếm có
Lương Ninh Như cũng biết hôm nay xảy ra chuyện gì, kết quả cũng chỉ có thể là như thế này thôi.
Vì vậy, cô gật đầu, “Được, đã muộn, tôi cũng phải trở về.”
Hai người cùng nhau ra khỏi hội quán của Chương Tự Chi.
Trì Uyên vốn dĩ muốn lái xe đưa Lương Ninh Như về, nhưng Lương Ninh Như từ chối, cô ấy nói không về nhà, muốn đi chỗ khác.
Trì Uyên cũng không khách sáo với cô, gật đầu rồi bỏ đi.
Lương Ninh Như đợi xe của Trì Uyên lái đi, sau khi nghĩ ngợi lung tung liền chạy đến trung tâm thương mại gần đó.
Cô đi dạo một vòng trong trung tâm thương mại, cuối cùng đi bộ đến rạp chiếu phim, sau đó cô nhớ tới lời Chương Tự Chi nói hôm nay anh có hẹn với một cô bé đi xem phim.
Cô không biết đang suy nghĩ gì, có lẽ chỉ là muốn làm Chương Tự Chi khó chịu, cho nên liền chạy tới rạp chiếu phim.
Phim mà Chương Tự Chi đã xem đã chiếu.
Lương Ninh Như nhìn thời gian, theo thời gian Chương Tự Chi đi ra ngoài, cô đợi một hồi, ước chừng phim mà Chương Tự Chi xem sẽ kết thúc.
Cô ấy chỉ loanh quanh như thế này, mua ít đồ ăn vặt, và nhìn xung quanh một cách ngẫu nhiên.
Sau đó, thực sự là cô đoán đúng.
Sau nửa giờ, Lương Ninh Như nhìn thấy Chương Tự Chi và một cô gái đi ra từ cửa rạp chiếu phim.
Lương Ninh Như ậm ừ, đi thẳng, “Chương Tiểu Gia, thật là trùng hợp.”
Chương Tự Chi và cô gái không giống như một đôi tình nhân, họ cách nhau một đoạn.
Nhìn thấy Lương Ninh Như đi tới, Chương Tự Chi rõ ràng là sửng sốt.
Anh dường như quên mất bên cạnh có một cô gái, bước tới gần Lương Ninh Như vài bước, “Sao cô lại ở đây? Không phải cô đang ở trong hội quán với A Uyên sao?”
Lương Ninh Như nghe vậy liền không khống chế được mà tát vào cánh tay Chương Tự Chi một cái. Làm sao anh lại còn mặt mũi tiếp tục nói cái chủ đề này? Tôi với Trì Uyên không quen nhau, không có anh, đã thế cái chủ đề kia làm sao nói ra, thiệt tình… “
Cô chưa kịp nói hết lời, Từ Giai Ninh đã đứng ở bên cạnh nghiêng người cười hỏi: “Tự Chi, đây là ai? Là bạn anh sao, mau giới thiệu cho em đi.”
Lương Ninh Như quay đầu nhìn cô gái bên cạnh Chương Tự Chi.
Cô gái rõ ràng là không già lắm, lại cười híp cả mắt, trông rất thoải mái.
Lương Ninh Như chậc chậc vài lần, “Cô gái tốt như vậy, mà lại với anh, chậc chậc.”
Chương Tự Chi thở dài, mở miệng đi tới, “Cái đồ nhà cô…”
Vừa thốt ra lời liền nhận ra có gì đó không ổn, liền vội vàng tìm cách gỡ, “Nói chuyện không xong sao cô không về nhà, cô là cố ý đên đây gặp tôi à? Có phải cô cảm thấy không có tôi thì không làm được chuyện gì. Chuyện này cần có tôi mới tiếp tục được đúng không “
Anh ta luôn tự tin đến mức không biết xấu hổ như vậy.
Lương Ninh Như nhíu mày, “Đừng nghĩ mơ, chủ yếu là do tôi với Trì Uyên không quen. Anh ấy có thể không kiên nhẫn cùng tôi phân tích mấy chuyện này. Chúng tôi nói chuyện một lúc, anh ấy kiếm cớ rời đi. cần anh với vai trò là điều chỉnh bầu không khí ở bên, ngoài ra không có gì khác. “
Chương Tự Chi vò đầu bứt tóc, “Cô không cần giải thích, tôi hiểu được.”
Lương Ninh Như có chút vô lực, hiểu cái rắm.
Chương Tự Chi quay đầu nhìn Từ Giai Ninh bên cạnh, sau đó lại nhìn Lương Ninh Như, sau đó ngập ngừng nói: “Hay là bây giờ tôi gọi A Uyên nhé?”
Đã là giờ này, làm saoo có thể gọi người khác ra một lần nữa?
Lương Ninh Như lại vỗ vai Chương Tự Chi. “Muộn rồi, còn gọi gì nữa chứ, tôi mà biết vậy đã không ở đó chờ. Loại người như anh đúng là không đáng tin cậy.”
Chương Tự Chi nghe điều này không vui cho lắm.
Anh quay đầu lại nói với Từ Giai Ninh trước, “Giai Ninh, em về trước đi, hôm nay anh có việc nên không đi dạo tiếp với em nữa, chuyện này anh phải giải quyết trước.”
Không đợi Từ Giai Ninh phản ứng, Chương Tự Chi lại quay đầu đối mặt với Lương Ninh Như, “Hôm nay tôi không tin, nào, cô trở lại câu lạc bộ với tôi, tôi sẽ gọi Trì Uyên, có tôi đây, tôi sẽ để cho hai người nói rõ ràng những thông tin kia ra một lần nữa. “
Anh cũng không cho Lương Ninh Như cơ hội phản ứng, nắm lấy cánh tay Lương Ninh Như bước ra khỏi trung tâm thương mại.
Chương Tự Chi vừa đi vừa nói với Từ Giai Ninh bị anh bỏ lại, “Anh không tiễn. Em có thể bắt taxi rồi về một mình, nha.”
Từ Giai Ninh đứng đó nhìn Chương Tự Chi kéo cánh tay người phụ nữ khác đi, đầu tiên là không thể tin được, sau đó liền tự giễu cười.
Đây là tất cả chuyện gì chứ?
Lương Ninh Như không ngờ Chương Tự Chi lại phản ứng như vậy.
Cô mắng vài lần, Chương Tự Chi cũng không quan tâm, suốt đường kéo cô ra khỏi trung tâm thương mại.
Chương Tự Chi trực tiếp nhét cô vào trong xe, “Đừng nhúc nhích, cô ngồi xuống cho tôi, tôi gọi Trì Uyên.”
Mở cửa xe, Chương Tự Chi một tay đặt cửa xe, tay kia gọi cho Trì Uyên.
Trì Uyên rõ ràng đang kinh ngạc ở đằng kia, vừa nghe máy đã gọi tên Tự Chi.
Chương Tự Chi nói rất nhiều, anh nói: “A Uyên, không phải hôm nay sẽ nói về chuyện bên chỗ ngân hàng tư nhân kia sao? Tại sao, có phải vì tôi không có ở đây, hai người không biết bắt đầu ra sao, thôi được rồi, lúc nãy tôi có chút bận rộn, hiện tại cậu đi qua đi, ba người chúng ta cùng nhau nói chuyện này cho rõ ràng, cậu nghĩ như thế nào? “
Trì Uyên tức giận đằng kia, “Cậu bị bệnh à? Cậu thật sự nhìn không ra mấy giờ rồi?”
Chương Tự Chi lấy điện thoại xuống liếc mắt, “Không sao, cũng không muộn.”
Trì Uyên haha cười, còn chưa kịp nói thì điện thoại đã bị người khác giật mất.
Sau đó Chương Tự Chi nghe thấy giọng nói của Cố Tư, Cố Tư nói: “Lão Chương, nếu anh không có chỗ nào để trút bỏ khí lực, hãy ra ngoài tìm một cô gái nhỏ mà phát tiết đi. Tôi thực sự sợ rằng cứ tiếp tục như vậy anh sẽ phát bệnh mất.”
Cô gái này sẽ luôn nói không khoan nhượng.
Chương Tự Chi bị Cố Tư làm cho nghẹn họng.
Sau đó là giọng nói của Cố Tư và Trì Uyên, cô nói: “Cúp máy đi, đừng quan tâm đến anh ấy.”
Chương Tự Chi nhìn chằm chằm vào điện thoại, nhìn, nhìn, những lời này là cái gì.
Chương Tự Chi vừa mở miệng định nói chuyện, điện thoại bên kia liền cúp.
Lương Ninh Như ngồi ở trong xe, nhìn Chương Tự Chi bằng ánh mắt khinh thường, “Anh tự xem anh kìa.”
Chương Tự Chi quay đầu nhìn Lương Ninh Như, thật lâu sau mới vặn lại, “Cô nói cứ như cô tốt lắm ấy.”
Khi anh nói ra điều này, Lương Ninh Như thật sự nghẹn ngào không phản bác được.
Nói một cách chính xác, mấy mối quan hệ của cô ấy cũng tương tự như Chương Tự Chi.
Có lẽ do là cô quá ngay thẳng.
Trước đây, người thân trong gia đình muốn nhờ cô đi cửa sau nhưng cô đều từ chối.
Cô cũng cảnh cáo những người thân đó, đóng cửa những cửa hàng đã vi phạm kia.
Ngoài ra, những gì họ làm mà không tuân thủ các quy tắc, họ luôn bị giáo dục bởi những lời chỉ trích khác nhau của cô.
Cô ấy liên tục cư xử như vậy, tự nhiên sẽ xúc phạm một số người.
Mối quan hệ của của cô ấy cũng không hơn Chương Tự Chi.
Cho nên vừa mới cười Chương Tự Chi thật sự là có chút mất mặt.
Chương Tự Chi nhìn lại cổng trung tâm mua sắm, Từ Giai Ninh chưa từng đi ra, cũng không biết có phải là cô ta thật sự đi dạo một mình.
Anh chỉ đơn giản cúi người ngồi trong xe, sau khi đóng cửa lại nói với Lương Ninh Như, “Tôi đưa cô về nhà, hay cô muốn đi dạo ở đâu?”
Lương Ninh Như dựa lưng vào ghế, “Anh không phải trở về tìm bạn gái nhỏ của mình sao? Có lẽ cô ấy còn chưa đi xa. Anh đã bỏ rơi bạn gái như thế này, nói thật, thật sự không tốt.”
Chương Tự Chi xua tay, “Sao vậy, làm gì mà tốt với không tốt phiền phức như vậy, cũng đã tách nhau ra rồi, trở về tìm làm gì?”
Thật ra thì thế này còn tốt hơn, vừa rồi anh cùng Từ Giai Ninh xem một bộ phim, ngẫm lại thật sự rất nhàm chán.
Mặc dù khi mới gặp nhau, Từ Giai Ninh luôn tìm đề tài để chủ động nói, nhưng những đề tài đó anh đều không quan tâm.
Cho đến đầu phim, cả rạp phim im phăng phắc, anh mới có vẻ thở phào nhẹ nhõm.
Lần đầu tiên anh cảm thấy ở bên một người thật mệt mỏi.
Sau đó, khi bộ phim kết thúc, Từ Giai Ninh nói rằng cô ấy muốn tìm một nơi để tiếp tục đi dạo.
Lúc này Lương Ninh Như xuất hiện ở đây, đúng là là cho anh một bước đi xuống.
Lương Ninh Như có chút mệt mỏi, cô trực tiếp nói: “Nếu không trở về tìm bạn gái nhỏ thì đưa tôi về nhà.”
Chương Tự Chi khởi động xe rời khỏi trung tâm thương mại, trên đường đi Lương Ninh Như lại lên tiếng, “Có thể thấy cô gái nhỏ kia rất thích anh. Gặp người vừa mù vừa không chê anh cũng không dễ dàng chút nào. vì vậy hãy lấy nắm bắt lấy. “
Chương Tự Chi thật sự không thích nghe điều này, cảm thấy Lương Ninh Như vẫn không khá hơn mình khi nói về chủ đề sự kiện cả đời kia.
Vì vậy, anh nói: “Người nhà cô không vội cho cô sao? Lớn tuổi như vậy còn không có bạn trai, không có ai mắt mù nhìn trúng cô à?”
Tốt lắm, chủ đề này lại một lần nữa làm xấu hổ bầu không khí.
Lương Ninh Như cảm thấy đêm nay khởi đầu không thuận lợi chút nào, cô đã bị Chương Tự Chi chặn hai lần, không trả lời được.
Hôm nay cô đã hoàn toàn mất đi phong độ bình thường.
Sau đó không ai lên tiếng, Chương Tự Chi lái xe đưa Lương Ninh Như đến cửa nhà cô.
Chờ Lương Ninh Như mở cửa xe xuống, anh nói: “Nếu có thời gian, tôi sẽ thu xếp để hai người gặp lại nhau, nhưng Trì Uyên mấy ngày nay thật sự rất bận. Cố Tiểu Tư đang mang thai. Đây là một sự kiện lớn và đòi hỏi cậu ta phải dành nhiều thời gian hơn cho cô ấy. “
Nói xong, anh cười, cảm thán nói: “Trì Uyên một người đàn ông tốt như vậy, thật sự là hiếm có, Cố Tiểu Tư thật có phúc.”
Lương Ninh Như nhìn Chương Tự Chi, không nói chuyện, chỉ là vẫy vẫy tay một cái, quay người trở vào nhà.
***
Các bạn vào group facebook để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!