Yêu Lại Từ Đầu - Cố Tư - Trì Uyên (Full) - Chương 596
Nhảy hố truyện: Yêu lại từ đầu – Cố Tư – Trì Uyên
- Thể loại: Ngôn Tình, Sủng, Ngược
(Link vào nhóm để đọc nhiều hơn)
Chương 596: Vậy tốt rồi
Cho nên hai người họ thật sự không thèm để ý tới anh, lại tiếp tục nói về chủ đề vừa rồi.
Chương Tự Chi đợi một hồi, cũng không có người tới dỗ, tức đến nổ phổi.
Anh ta không chịu nổi liền ở bên cạnh ho khan mấy tiếng, cũng không có ai nhìn qua anh.
Nhưng điện thoại rất biết chớp thời cơ mà reo lên.
Chương Tự Chi nhanh chóng lấy máy , là Từ Giai Ninh gọi tới.
Anh nhướng mắt nhìn Trì Uyên và Lương Ninh Như, nhanh chóng bắt máy, giọng nói rất lớn, “Có chuyện gì vậy Giai Ninh? Em gọi anh có việc gì sao?”
Giọng của Từ Giai Ninh vẫn mnag theo tinh thần trẻ trung như mọi khi, “Em muốn hỏi trưa nay anh có bận việc gì không, nếu không thì chúng ta cùng nhau ăn cơm? Hôm qua anh mời em rôdi, hôm nay em mời anh được chứ? Em vừa nghe đồng nghiệp nói có một nhà hàng thịt nướng rất ngon mà đi ăn một mình thì hơi nhàm chán nên hai người đi ăn sẽ tốt hơn. “
Chương Tự Chi a một tiếng, giọng nói có chút đột ngột lớn, nói: “Em mời anh ăn cơm sao? được, được, em đã mời thì tất nhiên anh có rảnh, lát nữa anh qua đón em?”
Từ Giai Ninh ngốc nghếch cười ở đằng kia, “Được, vậy em ở cổng trường đợi anh.”
Sau khi cúp điện thoại, Chương Tự Chi cười khẽ một tiếng, anh đứng dậy đi tới chỗ Trì Uyên và Lương Ninh Như, “Ồ, thật ngại quá, tôi có hẹn rồi, không thể ở đây cùng hai người.”
Lương Ninh Như nhìn anh như kiểu chế giễu, cô và Trì Uyên từ đầu đến cuối đều không cần anh ở cạnh.
Lương Ninh Như trực tiếp xua tay, “Được rồi, anh cứ đi đi, đi gặp bạn gái nhỏ của anh, dù sao ở đây cũng không cần anh làm gì.”
Thái độ của cô ta thật sự khiến cho Chương Tự Chi càng thêm khó chịu.
Chương Tự Chi liếm răng hàm sau, sau đó chuyển hướng nhìn về phía Trì Uyên.
Anh mong Trì Uyên nói gì đó, nhưng Trì Uyên lại ngước mắt lên nhìn Chương Tự Chi, gật đầu nói: “Nếu anh có việc bận thì cứ đi đi.”
Không ai trong hai người giữ anh lại, anh ta có muốn xuống nước cũng không có đường mà lùi.
Anh gật đầu, giọng nói tàn nhẫn không thể giải thích được, “Được , hai người cứ nói chuyện cho thật tốt, hi vọng hai ngươi có thể tìm ra được gì đó.”
Nói xong lời này, anh trực tiếp rời khỏi câu lạc bộ.
Trì Uyên và Lương Ninh Như nhìn nhau, cả hai đều bất lực mỉm cười.
Rõ ràng là anh ta đã có hẹn trước mà lại hành xử như thể Trì Uyên và Lương Ninh Như đuổi anh đi.
Lương Ninh Như nhìn Chương Tự Chi đi khỏi cửa hội quán, sau đó cười nhạo một tiếng, “Rõ ràng là muốn đi gặp bạn gái mà cứ làm như không can tâm tình nguyện. Cũng không biết anh ta làm vậy cho cho ai coi.”
Trì Uyên nheo lại ánh mắt, nói: “Tôi có chút tò mò không biết bạn gái cậu ấy trông như thế nào?”
Lương Ninh Như chớp chớp mắt, “Hôm qua tôi có nhìn thấy, một cô gái nhỏ nhắn xinh đẹp, rất lạc quan và tràn đầy khí chất nhưng là một đôi với Chương Tự Chi thì hơi phí.”
Trì Uyên cảm thấy có chút tò mò, nhướng mày nhìn Lương Ninh Như, “Vậy cô cảm thấy cô gái nào sẽ hợp với Chương Tự Chi hơn?”
Lương Ninh Như nghe được lời này thì hăng hái ngay lập tức, thậm chí còn hăng hái hơn cả khi cô thảo luận manh mối với Trì Uyên.
Cô nói: “Kiểu người làm việc như Chương Tự Chi thì nhất định phải là người có thể trấn áp anh ta. Hôm qua tôi nhìn thấy cô gái đó, tôi cảm thấy không thể trấn áp được anh ta.”
Trì Uyên đảo mắt nhìn Lương Ninh Như, sau đó thu lại, cười hỏi: “Vậy thì cô gái như thế nào mới có thể trấn được cậu ấy? Với tính cách của Chương Tự Chi thì khó có thể cầm chân được.”
Lương Ninh Như chép miệng, “Cũng không phải không có, từ nhỏ anh ta đã hư hỏng rồi. Nhứng cô gái bình thường kia sẽ không trụ nổi anh ta. Kiểu như anh ta phải tìm cô gái nào cực kì ghét anh ta, không thèmđểý gìđến thân phận của anh ta thì mớiđược. “
Nhưng Lương Ninh Như lại nói: “Người ghét anh ta thì sao có thể thành đôi được, trường hơph này hết thuốc chữa rồi.”
Từ đó, những cô gái ở cùng Chương Tự Chi có lẽ khó tránh khỏi bị làm khổ.
Bản thân anh ta đã là một tai họa, đã vậy còn là một tai họa mà không ai muốn chấp nhận.
Chương Tự Chi đi ra khỏi hội quán, sắc mặt không được tốt lắm.
Anh lái xe đến trước cổng trường dạy múa đợi Từ Giai Ninh.
Thời gian chờ có chút hơi lâu, Chương Tự Chi hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác, không biết đang buồn bực cái gì.
Anh lấy điện thoại ra, trên đó có tin nhắn của Cố Tư, hỏi anh tình hình thế nào.
Lúc đọc được tin nhắn này anh cảm thấy cô cùng tức giận.
Thế nào ư?
Thật không ổn chút nào, vừa rồi anh đã suýt bị họ làm cho tức muốn nổ tung.
Tuy nhiên, khi đang hút thuốc, anh lại nhắn tin cho Cố Tư, nói ngược lại, “Tốt lắm cuộc sống của tôi vừa thoải mái vừa tự do.”
Cố Tư tự nhiên không biết đúng sai trong lời nói của mình.
Cố Tư gửi một tin nhắn khác qua đó, chỉ có ba chữ: “Vậy tốt rồi.”
Chương Tự Chi đặt điện thoại xuống, thở dài.
Tốt cái gì mà tốt , hiện tại ngực anh vẫn còn rất đau.
Chờ một lúc thì lớp học múa đã tan
Chương Tự Chi không nhìn về phía cổng trường mà ngồi trong xe chờ.
Từ Giai Ninh đi ra nhìn qua một lượt, sau đó vui vẻ chạy tới mở cửa, trực tiếp lên xe, “Anh đợi lâu chưa?”
Chương Tự Chi cố gắng bình tĩnh lại, “Không lâu, anh vừa mới tới, đi thôi, em muốn ăn thịt nướng mà, nói cho anh đi nơi nào?”
Từ Giai Ninh vui vẻ thắt dây an toàn, sau đó chỉ tay về phía trước, “Rẽ trái ở ngã tư phía trước.”
Chương Tự Chi khởi động xe rồi lái đi.
Lúc này trong đầu anh có chút mất kiểm soát, lúc nào cũng muốn nghĩ đến cảnh mà Trì Uyên và Lương Ninh Như thảo luận.
Hai người đó dường như đã quên mất sự tồn tại của anh, đây là một sự sỉ nhục đối với một người luôn có cảm giác tồn tại mãnh liệt như cậu Chương đây.
Hơn nữa, rõ ràng Lương Ninh Như có thể gặp được Trì Uyên là nhờ qua anh, vậy mà cô ta không ngần ngại đá anh qua một bên.
Trong đầu anh thoáng hiện lên một tia sáng, đèn đỏ ở ngã tư trước mặt, lẽ ra phải dừng lại nhưng tâm trí anh lại không hòa hợp với cơ thể, trực tiếp đạp mạnh vào chân ga.
Không quá bất ngờ khi chiếc xe yêu thích của anh đã lao thẳng vào sau xe của chiếc xe trước mặt.
Người điều khiển xe phía trước sửng sốt, sau khi xuống xe liền nhìn về phía xe của Chương Tự Chi, có lẽ là muốn chửi bới.
Kết quả, thấy xe của người ta đắt hơn gấp mười mấy lần, liền nuốt hết vào bụng: “Tôi đang dừng yên ổn ở đây mà, người nah em tốt này muốn tiễn tôi về đất mẹ sao?”
Chương Tự Chi cũng ngây người ra một lúc mới tỉnh lại, liền cáu kỉnh mà chửi thề: “Khốn kiếp, vậy mà cũng có thể rông vào.”
Từ Giai Ninh hiển nhiên kinh hãi.
Cô vỗ ngực, hít một hơi rồi nói: “Cũng may không có chuyện gì lớn, không sao đâu.”
Chương Tự Chi đẩy cửa xuống xe, kiểm tra kết quả va chạm giữa hai xe.
Không thể nói là nghiêm trọng, nhưng nhìn không chỉ ra một vết xước nhẹ, hai đèn pha phía trước xe của anh đều bị vỡ, cốp xe của đối phương cũng bị biến dạng.
Chương Tự Chi xua tay, “Muốn giải quyết thế nào thì tuỳ, tôi hoàn toàn chịu trách nhiệm.”
Chương Tự Chi quay đầu nhìn Từ Giai Ninh, “Hay là em đi ăn cơm trước đi, anh không biết xử lý nhanh hay chậm, em đừng để chậm trễ công việc.”
Từ Giai Ninh có chút thất vọng, cô nghĩ ngợi rồi nói: “Em sẽ ở lại đây cùng anh. Có lẽ sẽ xử lý nhanh hơn một chút, sau đó hai chúng ta vẫn có thể cùng đi ăn một bữa.”
Chương Tự Chi không nói gì, người tài xế kia gọi cảnh sát trước.
Chương Tự Chi lấy điện thoại ra gọi cấp dưới đến, những chuyện như thế này đâu cần chính anh ra tay.
Cấp dưới của anh tới còn nhanh hơn cả cảnh sát giao thông, vừa đi tới thấy xe gặp sự cố lớn như vậy liền giật mình, sợ tới mức vội vàng chạy về phía Chương Tự Chi, “Cậu chủ, cậu không sao chứ?”
Chương Tự Chi đưa ra điếu thuốc ngậm trong miệng, “Còn có thể làm sao?.”
Cảnh sát giao thông sau đó vào cuộc, không có ý kiến phản đối việc phân công trách nhiệm này mà thực tế xử lý rất dễ dàng.
Chương Tự Chi chỉ đợi cảnh sát giao thông xử lý xong, liền nói tiếp, “Việc còn lại giao cho cậu, tôi đi ăn trước.”
Cấp dưới gật đầu nói, “Cậu đi ạ.”
***
Các bạn vào group facebook để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!