Yêu Lại Từ Đầu - Cố Tư - Trì Uyên (Full) - Chương 597
Nhảy hố truyện: Yêu lại từ đầu – Cố Tư – Trì Uyên
- Thể loại: Ngôn Tình, Sủng, Ngược
(Link vào nhóm để đọc nhiều hơn)
Chương 597:Ai đi cũng được.
Chương Tự Chi quay đầu nhìn Từ Giai Ninh, “Đi thôi.”
Quán thịt nướng cách khá xa, Chương Tự Chi lên xe của cấp dưới đưa Từ Giai Ninh đi ăn.
Từ Giai Ninh không biết tại sao, sau khi lên xe có chút xúc động.
Chương Tự Chi liếc cô một cái, “Em sao vậy? Cười như vậy, có gì hạnh phúc?”
Từ Giai Ninh lắc đầu, giọng nói nhỏ nhẹ, “Em đột nhiên cảm thấy anh thật tốt?
Chương Tự Chi khịt mũi, “Tốt ở chỗ nào? Vừa lái xe đụng phải người khác là tốt sao?”
Từ Giai Ninh lại lắc đầu, “Không phải bởi vì chuyện này.”
Nguyên nhân cụ thể là gì, cô đột nhiên không nói ra được.
Nhưng vừa rồi Chương Tự Chi nói chuyện với cấp dưới, thái độ và giọng điệu của anh khiến cô cảm thấy người đàn ông này rất phong độ và tuấn tú.
Chương Tự Chi bật cười, không quan tâm đến lời cô nói.
Hai người đến nhà hàng thịt nướng, gọi rất nhiều thứ, ăn uống thả ga, cứ như không có gì xảy ra.
Suốt thời gian đó Chương Tự Chi cứ nhìn chằm chằm vào điện thoại, Trì Uyên và Lương Ninh Như không biết bàn bạc thế nào rồi.
Hai người này thật sự không coi trọng anh, cũng không có ai gọi điện hỏi anh hiện tại đang ở đâu.
Chương Tự Chi cảm thấy lòng tự trọng của anh đã bị tổn thương một vạn lần.
Vì vậy, khi ăn, anh tương đối im lặng, và cho dù Từ Giai Ninh nói về rất nhiều chuyện thú vị xảy ra trong trường, anh cũng không thể nở một nụ cười.
Từ Giai Ninh nói đến cuối cùng cũng dần chán nản nên im lặng.
Hai người dùng bữa xong rời khỏi quán, Chương Tự Chi cúi đầu ngửi, cả người anh toàn là mùi thịt nướng.
Anh thở dài quay đầu nhìn Từ Giai Ninh, “Anh đưa em về.”
Từ Giai Ninh xemđồng hồ, thật ra vẫn chưa đến giờ giờ đi làm buổi chiều.
Cô do dự rồi nói, “Hay là chúng ta đi dạo một chút.”
Chương Tự Chi trực tiếp từ chối, “Anh không muốn đi đâu, khắp người là mùi thịt nướng.”
Anh ta thực sự chưa bao giờ qua lại với một cô gái nào trước đây nên không biết được rằng những lời như thế khiến đối phương khó mà đáp lời.
Vẻ mặt Từ Giai Ninh có chút khó xử, lập tức gật đầu nói: “Cũng phải ha, thôi vậy, em sẽ quay lại trường học.”
Chương Tự Chi đưa cô lên xe, trên đường trở về đi ngang qua ngã tư đã xảy ra va chạm.
Chiếc xe đã được lái đi, và con đường bây giờ không bị cản trở.
Chương Tự Chi liếc mắt nhìn một cái rồi thu hồi tầm mắt, lúc nãy khi va chạm xe, thật ra anh còn nhớ rõ gương mặt của Lương Ninh Như.
Con khốn đó thực sự đang làm hại anh mà.
Chỉ nghĩ đến cô ta thôi mà là cũng có thể gây ra tai nạn.
Chương Tự Chi tiễn Từ Giai Ninh trở lại trường học, Từ Giai Ninh đẩy cửa bước xuống xe, quay đầu lại với Chương Tự Chi nói: “Buổi tối anh có thời gian không? Hay là buổi tối chúng ta ra ngoài dạo vài vòng.”
Cái gọi là dạo vài vòng mà cô nói chẳng phải chính là một cuộc hẹn hò sao..
Chương Tự Chi nhíu mày, sau khi suy nghĩ miên man nói: “Vậy để xem anh có thời gian không, bây giờ anh chưachắc, anh một ngày có rất nhiều việc.”
Từ Giai Ninh chậm rãi cất đi vẻ mặt mong đợi, nói: “Cũng được, buổi tối nếu có thời gian thì gọi điện thoại cho em.”
Chương Tự Chi mơ hồ ừ một tiếng, liền khởi động xe lái đi mất hút, không đợi Từ Giai Ninh đi vào trong.
Chương Tự Chi, một người đàn ông thẳng thắn, phóng xe đến thẳng câu lạc bộ của mình.
Trì Uyên và Lương Ninh Như không còn ở đây nữa.
Đứng ở đại sảnh câu lạc bộ, nhìn chiếc ghế sô pha mà lúc nãy Trì Uyên và Lương Ninh Như ngồi bàn bach, trong lòng càng ngày càng khó chịu.
Hai người họ rời đi cũng không nói với anh một tiếng.
Buổi tối Chương Tự Chi không đến chỗ Từ Giai Ninh, mà đi tìm Lương Ninh Như.
Lương Ninh Như vừa dùng bữa xong, thấy anh ta thì có hơi bất ngờ.
Cô sống trong một khu dân quy mô vừa. Cô bước xuống dứng trước cửa một cánh nhìn Chương Tự Chi, “anh đến đây làm gì?”
Chương Tự Chi uống được vài hớp rượu nên gan to hơn hẳn bình thường, “cô gái như em hại người ta thảm lắm đấy.”
Lương Ninh Như không hiếu nối anh ta đang nói gì, hậm hực, “say thì đi mà tìm bạn gái anh, chạy ra chỗ tôi ở phát điên cái gì.”
Chương Tự Chi bước về phía Lương Ninh Như, “tôi đến đế tìm em đấy, không có em thì tôi đã không bị tông xe.”
Anh ta đưa tay ra nắm lấy cánh tay cô. “là em hại tôi…”
Lời tước lời sau chưa kịp nói ra hết , thi Lương Ninh Như đã tóm lấy cố tay Chương Tự Chi rồi dùng sức vặn cánh tay anh ra sau. Đồng thời ép cùi chỏ vào lưng Chương Tự Chi.
Chương Tự Chi không kịp đề phòng, kêu lên vài tiếng, “đồ con gái nham hiểm, nhân lúc tôi không chú ý xuống tay với tôi. Có giỏi thì mặt đối mặt.”
Lương Ninh Như vừa mới ăn no, không muốn tiêu hao thế lực với anh ta. Cô mạnh tay đấy anh ta ra, “Không ai rãnh để tiếp anh đâ, tôi về đấy.”
Chương Tự Chi vẫn lớn tiếng kêu lên, anh bước vài bước định ngăn cản Lương Ninh Như.
Nhưng cuối cùng Lương Ninh Như đột nhiên bước nhanh hơn rồi rẽ vào hành lang.
Chương Tự Chi dừng chân lại, nhìn đăm đăm vào bóng lưng Lương Ninh Như.
Rất lâu sau đó, anh ta bật cười, “Thế mà cũng bị tôi dọa cho chạy mất dép,cứ chờ đấy, xem tôi cho em một bài học.”
Chương Tự Chi loạng choạng bắt xe về club.
Lương Ninh Như về nhà, đứng trên ban công nhìn xuống dưới.
Thấy Chương Tự Chi không còn đứng dưới nữa mới thở phào nhẹ nhõm
Tên này sao lcus nào cũng huênh hoang thế không biết.
Ngân hàng ngầm bị thanh tra và tịch thu tài sản kia cũng đã bị điều tra lại một lần nữa vào ngày hôm sau.
Vụ việc lần này còn được đưa lên các trang báo, nói rằng bên trong ngân hàng có một tầng hầm tự đào. Bên trong căn tầng hầm đó người ta tìm thấy một cái xương chân của nam giới trưởng thành.
Vì vậy, chắc chắn trước đây ngân hàng này đã xảy ra chuyện gì đó không mấy tốt đẹp.
Trước mắt vẫn chưa xác định được chủ nhân của chiếc xương chân này. Bên phía cảnh sát cũng đang tìm kiếm khu vực xung quanh ngân hàng, xem xem có thể tìm ra phần còn lại của thi thể này không.
Cố Tư đọc được đoạn tin tức này lúc cô vừa mới tỉnh ngủ và cô khá bất ngờ.
Vậy mà lại tìm ra xương người, xem ra họ che đậy nhiều thứ xấu xa hơn mình tưởng tượng.
Nếu chuyện của Ngân hàng ngầm này mà liên lụy đến nhà họ Tùy, nguy cơ sóng gió ấp tới nhà họ Tùy chỉ là vấn đề thời gian.
Cố Tư đọc qua bài báo rồi mới vào nhà tắm rưa mặt. Sau đó cô bước xuống lầu.
Lúc này đang là buổi chiều, bà cụ đang tắm nắng ở trước cửa nhà chính.
Bên cạnh bà cụ có một chiếc ghế trống, Cố Tư qua đó ngồi xuống, “Bà không ngủ trưa ạ?”
Bà cụ cười, “Có chợp mắt một chút, ở cái tuổi này, thường sẽ ngủ ít đi cháu ạ. Hai hay ba mươi phút là dậy rồi.
Nói xong, bà tiếp tục, “bên nhà họ Tùy có gọi san, bảo là ông hai nhà bên đó sắp đón sinh nhật. Nhưng cậu cháu đích tôn mất chưa lâu lâu mà lại tổ chúc rình rang thế này, có vẻ không phù hợp lắm.
gì lớn. Nhưng nhà bên đó lại lấy lý do mừng thọ ông hai, định làm cho nó nhộn nhịp, vui vẻ một tí.”
Nói xong bà cụ cười nhạt bảo, “bọn họ nói rằng muốn mời cả nhà ta sang đó.”
Cố Tư nhíu mày, “mừng thọ ông hai nhà họ Tùy sao?”
Bà cụ gật đầu, “trước kia lúc mừng thọ ông Hai đã bao giờ làm lớn công khai vậy đâu, có thì chắc cũng chỉ trong nhà họ với nhau, nhưng bà nghe điện thoại thấy ý bọn họ muốn ở đây là, năm tay tootr chức thật lớn vì để thay đổi không khí tang thương của nhà họ trong thời gian qua.”
Bà cụ thở dài một hơi, “ Con và A Uyên sắp xếp xem có thời gian thì đại diện nhà ta ghé qua, chứ bà ở từng tuổi này rồi, sức khỏe cũng không cho phép tới những chỗ náo nhiệt như thế.”
Trong lòng Cố Tư hơi do dự, trả lời một câu để con sắp xếp cho qua chuyện.
Buối tối lúc Trì Uyên đi làm về, Cố Tư liền nói lại với anh về chuyện này, hỏi anh có biết không.
Trì Uyên ngấn người ra, nhà họ Tùy không hề nói với anh việc này, có vẻ như chỉ gọi điện về bên nhà tố thôi.
sắc mặt Trì Uyên có hơi nghiêm túc, “Người nào của nhà họ Tùy gọi điện vậy em?”
Cố Tư lắc đầu, “em không rõ, hình như người nhận điện thoại là bà.”
Trì Uyên gật đầu, “vậy tí nữa anh hỏi bà thử.”
Có điều cuộc gọi gọi đến nhà tổ đó không nói rõ ra là mời ai, chỉ nói chung chung rằng mời người nhà họ Trì, ai đi cũng được.
***
Các bạn vào group facebook để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!