Yêu Lại Từ Đầu - Cố Tư - Trì Uyên (Full) - Chương 604
Nhảy hố truyện: Yêu lại từ đầu – Cố Tư – Trì Uyên
- Thể loại: Ngôn Tình, Sủng, Ngược
(Link vào nhóm để đọc nhiều hơn)
Chương 604: Trông anh biểu hiện rõ ràng như vậy sao?”
Cô Tư say đến sáng mới choàng tình.
Khi xuống lầu thì vừa lúc bà hai cũng đi tới.
Nhìn qua bà hai vẻ mặt không vui vẻ như thường.
Khi Cố Tư đang ở trên cầu thang, cô nghe loáng thoáng thấy bà hai nhắc đến Trì cảnh và bạn gái mới của anh ta.
Hình như gần đây hai người xảy ra mâu thuẫn, đã mấy ngày không gặp nhau rồi.
Bà hai qua chỗ bà cụ than thở. Bà ta nói bản thân bà ta cũng đã khuyên Trì cảnh nhiều lần.
Nhưng Trì Cảnh có chút phản kháng, bây giờ anh ta không còn muốn nghe bà ta nữa.
Ý của bà hai là hỏi bà cụ có thể làm người trung gian đi khuyên Trì cảnh được hay không.
Bà cụ rất ngạc nhiên khi nghe nói Trì cảnh và cô gái kia đang giận nhau. Tính cách của Trì cảnh không phải là kiểu người dễ cãi nhau hay giận dỗi với người khác.
Bà cụ hỏi bà hai, “Tại sao A Cảnh và bạn gái nó lại cãi nhau vậy?”
Bà hai thở dài, “Con cũng không rõ nữa. Bây giờ A Cảnh chẳng chịu nghe con lấy một lời, hỏi cũng không thèm đáp.”
Bà cụ suy nghĩ một chút rồi nói, “Cho dù muốn khuyên thì tối thiếu cũng phải biết nguồn cơn, nếu đã không nắm được nguyên nhân thì rất khó khuyên năn.”
Bà hai tiếp tục thở dài rồi gật đầu, “Mẹ nói cũng đúng.”
Cố Tư xuống lầu, cô chào một tiếng thím hai sau đó đi thẳng vào phòng ăn.
Bà hai quay đầu nhìn Cố Tư một lúc lâu sau mới chép miệng một cái, “Xem ra bụng lại lớn hơn rồi.”
Nghĩa là ngày sinh càng đến gần.
Mặc dù bên ngoài bà hai không tỏ ý gì, nhưng sâu trong bà ta hiểu rõ rằng bà thật sự càng ngày càng ngưỡng mộ.
Tình cảm của Cố Tư và Trì Uyên càng ngày gắn bó khắng khít, thì bà lại càng bồn chồn không yên được.
Bà cũng không dám nghĩ đến việc rốt cuộc bà có thấy hối hận hay không nhưng đúng là trong lòng bà có chút không cam tâm.
Bà hai thở ngắn than dài nói chuyện với bà cụ một lúc lâu.
Khi Cố Tư ra khỏi phòng ăn cũng vừa lúc bà hai đứng dậy.
Có lẽ bà ta thật sự không còn cách nào khác nên đành bấm bụng quay sang nói với Cố Tư, “Tiểu Tư à, nói sao thì cháu và A cảnh cũng coi như có thể chia sẽ qua lại vài lời với nhau. Nếu như cháu có gặp nó thì hỏi giúp thím rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì giữa nó và cô gái kia nhé.
Cố Tư sửng sốt, cô nhìn chằm chằm vào bà hai một chút rồi nói với giọng điệu rất bình thản,
“Được ạ. Nếu anh ấy muốn nói thì cháu sẽ hỏi xem thử.”
Bà hai gật đầu mà không nói thêm bất cứ điều gì nữa rồi xoay người rời đi.
Cố Tư ngồi trong phòng khách nói chuyện với bà cụ một lúc rồi sau đó ra ngoài đi dạo như thường lệ.
Vẫn như thường lệ, cô đi một vòng rồi cuối cùng vẫn ngồi xuống ở chỗ vườn hoa. Cô mới ngồi được một lúc thì nhìn thấy một chiếc ô tô từ từ tiến vào bãi đậu xe.
Đó là xe của Trì cảnh.
Cô vội vàng xem lại thời gian, vẫn chưa đến giờ tan làm buổi trưa mà.
Trì Cảnh đấy cửa xe đi xuống, sải từng bước dài đi tới chỗ gian nhà ở sân sau.
Khi anh ta đi ngang qua vườn hoa Cố Tư trực tiếp nói, “Lại để quên tài liệu ở nhà sao?”
Trì Cảnh bất ngờ, anh ta dường như không nhìn thấy cô đang ngồi đó.
Nghe thấy cô nói chuyện anh ta cũng ngừng lại rồi nói, “Không phải tài liệu, tôi quay lại lấy chứng minh thư.”
Cố Tư bật cười rồi sau đó trêu, “Sao đây? Anh muốn lén đi đăng ký kết hôn à?”
Trì Cảnh cũng chỉ cười mà không nói gì.
Cô đứng dậy đi về phía Trì cảnh, “Sáng nay tôi có gặp phải thím hai, tôi cảm thấy bà ấy có chút phiền muộn.”
Cô không cần nói thêm nữa Trì cảnh cũng biết sau đó chuyện gì đã xảy ra.
Anh ta nói, “À, mẹ tôi, bà ấy vẫn luôn tự mình nghĩ nhiều, suy diễn nhiều vì vậy tất nhiên sẽ tự làm bản thân trở nên phiền muộn đủ điều.”
Nghe thấy Trì cảnh nói như vậy Cố Tư lập tức nở nụ cười, “Có lẽ thím hai cũng là vì mong ngóng quá mà thôi.”
Trì Cảnh quay đầu nhìn về phía sân sau một chút, “Bà ấy càng gấp gáp với mấy loại chuyện này thì tôi lại càng không sốt ruột.”
Đôi khi con người chính là như thế.
Cố Tư cong khóe miệng, ” Nhưng thật ra tôi cũng khá tò mò, anh và bạn gái làm sao có thể xãy ra cãi vã tới mức này? Đó không phải do tính cách của anh.”
Trì Cảnh khẽ cau mày.
Thật ra anh cũng không biết nên bắt đầu nói về chuyện này từ đâu.
Anh ta thở dài một hơi, Có lẽ đơn giản là không hợp nhau thôi.”
Xét cho cùng, hai người không có bất cứ nền tảng tình cảm nào nhưng lại cố gắng gượng ép ở bên nhau là một chuyện rất khó.
Có quá nhiều vấn đề phải đối mặt, mà hai người lại luôn bất đồng quan điểm, thì việc mâu thuẫn nổ ra là tất yếu.
Trì Cảnh rõ ràng là thật sự không muốn nói về vấn đề của chính mình.
Cố Tư gật đầu, cô cũng chỉ có thể thở dài. Cô cũng xem như khuyên anh ta nên nói, “Đôi khi cũng cần nhường nhịn một chút. Con gái ấy mà, thường hay làm mình làm mấy để được chiều chuộng vậy thôi. Anh nhường một chút là mọi chuyện qua cả.”
Trì Cảnh chỉ là gật đầu không nói thêm gì nữa.
Cô Tư cảm thấy cô đã khuyên đến nước này rồi thì cũng xem như đã hoàn thành nhiệm vụ, “Vậy anh đi trước đi, tôi ngồi đây thêm một lát nữa.”
Trì Cảnh ừ một tiếng, “Cô đi đường nhớ cẩn thận một chút.”
Nói xong anh ta quay người rời đi.
Cố Tư lại quay về trong vườn hoa ngồi xuống.
Có thể là do trời nắng đẹp, cơn buồn ngủ của cô lại bắt đầu ùa đến.
Cô cứ dựa lưng vào ghế rồi ngồi mơ mơ màng màng như thế một lúc.
Chiếc điện thoại di động đặt ớ một bên rung chuông. Cố Tư nhanh chóng câm lên nhìn một chút, hóa ra là Chương Tự Chi gọi đến.
Cô bật cười vì nhớ tới lân trước Chương Tự Chi đã phàn nàn qua điện thoại như thế nào.
Cố Tư nghe máy rồi gọi một tiếng Lão Chương.
Giọng điệu của Chương Tự Chi trên điện thoại hôm nay đã trở nên tốt hơn rất nhiều, anh ta hỏi cô đang làm gì.
Anh ta nói bản thân đang không có việc gì phải làm mà vừa lúc mới lái xe qua chân núi nên muốn đến gặp cô một chút.
Cô cười vui vẻ, “Anh đến đi, đến đi. Một mình tôi ở nhà đúng là rất chán chết đây này.”
Chương Tự Chi hỏi cô muốn ăn cái gì đế anh ta nhân tiện mang đến cho cô luôn.
Anh ta thực sự rất chiều Cố Tư.
Cố Tư ngay lập tức nói, “Tôi muốn ăn đồ cay, chẳng hạn như chân gà, chân vịt gì đó.”
Chương Tự Chi ở đầu dây bên kia bật cười, “vẫn cái thói tham ăn.”
Mặc dù nói vậy nhưng anh ta vẫn nói, “Vậy lát nữa tôi mang qua cho cô.”
Sau khi cúp điện thoại, Cố Tư nuốt một ngụm nước bọt.
Có lẽ thật là do liên quan đến chuyện mang thai nên bây giờ cô chỉ cần nhớ tới mấy món đó thì nước bọt không thế ngừng tiết ra nối.
Cô không ngồi ở trong vườn lâu lắm mà nhanh chóng đứng dậy trở về tòa nhà chính.
Bà cụ đang dặn phòng bếp bữa trưa nấu món gì đó.
Thấy cô đi tới, bà cụ hỏi ngay, “Tiểu Tư, qua đây. Cháu muốn ăn cái gì thì nói để nahf bếp kịp chuẩn bị cho bữa trưa nhé.”
Cố Tư xua tay, “Không cần đâu ạ. Chút nữa Lão Chương sẽ qua, anh ấy có mang tới đồ ăn yêu thích của cháu.”
Bà cụ nhìn cồ một lúc rồi cười, “Quan hệ của hai đứa tốt thật đấy.”
Cái đó còn phải nói sao. Cố Tư không kết giao với nhiều bạn bè, Chương Tự Chi xem như là người bạn thân nhất của cô.
Cô cứ chờ như thế hơn hai mươi phút, xe của Chương Tự Chi cũng tới.
Anh ta xách theo cái túi từ từ lắc lư đi đến.
Có thế là cũng đã đến đây được hai lần rồi nên lần này anh ta rõ ràng thoải mái hơn rất nhiều. Bà cụ cũng rất vui khi thấy Chương Tự Chi. Bình thường trong nhà cũng chỉ có bà cụ và Cố Tư ở lại. Đừng nói Cố Tư cảm thấy buồn chán, bà cụ cũng cảm thấy không có gì vui.
Từ trước đến nay Chương Tự Chi rất biết hoạt náo bầu không khí, anh ta đến chơi thì tất nhiên bà cụ cũng rất vui.
Ngay khi Chương Tự Chi bước vào phòng khách, Cố Niệm có thể thấy được hôm nay tâm trạng anh rất tốt. Cố Tư mỉm cười, “Làm sao vậy,có phải cô Lương đã giúp anh cải thiện nét mặt không vậy? Xem anh cười tươi chưa kìa, miệng sắp nứt ra tới nơi.”
Chương Tự Chi nhanh chóng sờ sờ mặt, “Trông anh biểu hiện rõ ràng như vậy?”
***
Các bạn vào group facebook để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!