Yêu Lại Từ Đầu - Cố Tư - Trì Uyên (Full) - Chương 608
Nhảy hố truyện: Yêu lại từ đầu – Cố Tư – Trì Uyên
- Thể loại: Ngôn Tình, Sủng, Ngược
(Link vào nhóm để đọc nhiều hơn)
Chương 608: Kỳ thật tôi cũng khá kinh ngạc
Chương Tự Chi đang căn thời gian chờ tan sở mới lái xe đến phòng tập thể dục của Lương Ninh Như.
Khi xe dừng ở lối vào phòng tập, anh vừa lấy điện thoại di động định gọi cho Lương Ninh Như thì điện thoại đã vang lên.
Đó là của Từ Giai Ninh.
Chương Tự Chi sững sờ một chút, nhìn chằm chằm điện thoại một hồi, mới ấn trả lời.
Giọng nói trên điện thoại của Từ Giai Ninh vẫn như thường lệ, nở nụ cười nhẹ, cô nói: “Bây giờ anh có bận không? Buổi tối chúng ta cùng nhau ăn cơm nhé?”
Chương Tự Chi khẽ nhíu mày, Tối nay anh có hẹn với bạn rồi, hôm nay sợ là…”
Giọng anh ngập ngừng, anh muốn hẹn cô lúc khác.
Ai ngờ Từ Giai Ninh liền cắt ngang, “Anh có hẹn với bạn sao? Nếu anh không phiền thì chúng ta cùng nhau đi được không? Em cũng rất muốn gặp bạn anh.”
Chương Tự Chi không thể nói câu phía sau.
Lúc này cô đã lên tiếng rồi, nếu anh không đồng thì thực sự có vẻ hơi lạnh lùng và tàn nhẫn.
Chương Tự Chi rốt cục thở dài, nói: “Được, hiện giờ anh đi đón bạn. Em ở trường học chờ anh, lát nữa anh vòng qua đón.”
Từ Giai Ninh cười khúc khích, giọng nói ngọt ngào, “Vâng ạ.”
Cúp điện thoại, cô còn dặn dò Chương Tự Chi, “Đi đường cẩn thận, anh đừng lái xe quá nhanh, chú ý an toàn.”
Thật là rất quan tâm.
Cúp máy, Chương Tự Chi thở dài.
Anh lại bấm điện thoại gọi cho Lương Ninh Như, Lương Ninh Như có lẽ biết anh ta đang ở đây nên không nghe máy.
Chờ một lúc sau khi cúp điện thoại, Chương Tự Chi nhìn thấy Lương Ninh Như chạy ra khỏi phòng tập.
Lương Ninh Như vẫn mặc bộ quần áo lúc sáng, mái tóc đã được chăm chút lại, trông rất nhẹ nhàng, sảng khoái.
Lương Ninh Như chạy về phía Chương Tự Chi, “Đi thôi, tôi chuẩn bị xong hết rồi.”
Chương Tự Chi ừ một tiếng, anh lịch sự mở cửa xe cho Lương Ninh Như.
Lương Ninh Như không nghĩ nhiều, trực tiếp ngồi lên ghế phụ lái sau đó thắt dây an toàn.
Chương Tự Chi quay xe rời đi. Sau khi khởi động xe anh giải thích, “Tôi qua đây đón một người nữa, chúng ta đi đường vòng rồi gặp Trì Uyên Cố Tư ở khách sạn.”
Lương Ninh Như gật đầu, thuận miệng hỏi: “Còn có ai?”
Chương Tự Chi do dự hai giây, nói: “Một người bạn.”
Anh ta nói như vậy, Lương Ninh Như thật sự không nghĩ nhiều.
Xe chậm rãi đi tới, cuối cùng dừng ở cửa trường múa.
Từ Giai Ninh đã đợi sẵn ở cửa, nhìn thấy xe của Chương Tự Chi, cô liền nở nụ cười chạy tới.
Chỉ là vừa chạy tới cửa xe ghếphụ, cô lập tức đứng hình.
Lương Ninh Như cũng ngạc nhiên, hai người nhìn nhau qua cửa xe mấy giây.
Chương Tự Chi trong lòng không nghĩ nhiều như vậy, trực tiếp nói với Từ Giai Ninh đứng bên ngoài, “Lên xe thôi,em đang nhìn gì vậy?”
Từ Giai Ninh a một tiếng lên, xoay người mở cửa xe phía sau.
Lương Ninh Như chớp mắt, suy nghĩ một chút mới quay đầu nhìn Chương Tự Chi, “Sao anh không nói cho rõ? Đay chẳng phải là bạn gái của anh sao?”
Lương Ninh Như đã gặp qua Từ Giai Ninh, cô thấy Chương Tự Chi và Từ Giai Ninh ở bên ngoài rạp phim, tuy rằng chỉ gặp qua một lần nhưng cô nhớ rõ người này.
Chương Tự Chi khởi động xe lái đi và không hề có câu trả lời nào.
Lương Ninh Như có chút hiểu ra quanh co, tự nhủ: “Anh xấu hổ gì chứ? Còn nói cái gì đi đón bạn, anh cứ nói là bạn gái của anh, tôi sẽ không cười nhạo anh.”
Từ Giai Ninh ngồi ở phía sau, nhìn chằm chằm Chương Tự Chi, sau đó quan sát rồi rời mắt đi nơi khác.
Suốt dọc đường không ai nói thêm câu nào, họ lái xe đến cửa khách sạn, cả ba cùng nhau bước xuống xe.
Chương Tự Chi quay đầu về phía Lương Ninh Như nói: “Lat nữa gặp Trì Uyên thì bớ bớt một chút, vợ nhà người ta cũng tới đó. Cô đừng có mà giống như lần trước, ngoài anh ấy ra không nhìn ai khác.”
Lương Ninh Như bật, “Ngoại trừ anh ấy, tôi không nhìn người khác là sao? Lần trước, chúng ta là ba người ngồi với nhau. Tôi không nhìn anh ấy chẳng lẽ tôi phải nhìn anh anh à?”
Chương Tự Chi lại xụ mặt xuống, “Cô … sao lại xem thường tôi nữa rồi?”
Lương Ninh Như hừ một tiếng, “Dẹp đi, tôi thà lấy gương soi chính mình còn hơn nhìn anh.”
Nói xong cô nhấc chân bước vào khách sạn.
Chương Tự Chi từ phía sau xuỳ một tiéng, sau đó quay đầu lại nhìn thấy Từ Giai Ninh đứng ở bên cạnh, nhìn anh với ánh mắt trách móc.
Chương Tự Chi nói, “Sao, có chuyện gì vậy? Đi vào thôi, em sao lại nhìn anh?”
Nói xong, anh ta cũng nhấc chân đi vào nhà hàng.
Cố Tư và Trì Uyên đã ở trong phòng riêng, không biết đang nói gì mà cùng nhau cười ngọt ngào.
Chương Tự Chi đi tới trước tiên mở cửa phòng riêng, vừa nhìn thấy bọn họ liền chép miệng, “Hai người bới chút giùm tôi cái, người tới rồi đây.”
Cố Tư quay đầu lại, nhìn thấy Lương Ninh Như.
Lương Ninh Như không mặc bộ cảnh phục, trông bớt lạnh lùng và cứng rắn hơn nhiều.
Nhìn cô ấy với nụ cười nhẹ lúc này khiến người ta cảm thấy rất dịu dàng.
Cố Tư đảo mắt, nhìn thấy Từ Giai Ninh đi ở phía sau vài bước.
Tuy Chương Tự Chi chưa giới thiệu nhưng cô gần như đã biết thân phận của người này.
Người có thể theo Chương Tự Chi tới đây chắc cũng không phải ai khác.
Ánh mắt Cố Tư nhìn Từ Giai Ninh một lúc.
Nhìn qua thì Từ Giai Ninh là một cô gái xinh xắn, tràn đầy sức sống.
Một cô gái nhỏ như vậy cùng Chương Tự Chi là một đôi mà nói, quả thực có chút không hợp.
Tính tình của Chương Tự Chi thực sự cần một người có thể áp chế anh ta ở bên cạnh.
Nhưng trong trường hợp này, Cố Tư thật sự rất xấu hổ nếu nói ra, khi nhìn thấy họ đều đến, chỉ có thể chào hỏi, “Mau vào đi, chúng tôi đang chờ mọi người.”
Lương Ninh Như đi tới, ngồi bên cạnh Cố Tư, “Lần trước chúng ta có gặp qua rồi.”
Cố Tư mỉm cười, “Đúng vậy, lần trước chúng ta chơi mạt chược dán giấy, suýt chút nữa là bị cô bắt được.”
Nói đến đây Lương Ninh Như cười ha ha.
Cô liếc nhìn Chương Tự Chi, “Trước đây tôi đã kiểm tra đột xuất chỗ của anh ta nhiều lần rồi. Lần đầu tiên nhìn thấy anh ta chơi mạt chược với người nào đó, anh ta bị dán giấy khắp lên mặt. Kỳ thật tôi cũng khá kinh ngạc.”
***
Các bạn vào group facebook để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!