Yêu Lại Từ Đầu - Cố Tư - Trì Uyên (Full) - Chương 621
Nhảy hố truyện: Yêu lại từ đầu – Cố Tư – Trì Uyên
- Thể loại: Ngôn Tình, Sủng, Ngược
(Link vào nhóm để đọc nhiều hơn)
Chương 621: Vậy sao? Có nghiêm túc sao?
Từ Giai Ninh nghe thấy Chương Tự Chi nói như vậy, cũng chỉ có thể gật gật đầu, không khỏi nói.
Cái chính là chính cô hiểu được, nếu hỏi, Chương Tự Chi hẳn là vẫn là khen Lương Ninh Như. Và rõ là Cô không thực sự muốn nghe nó.
Vào thời điểm này, hoạt động kinh doanh của câu lạc bộ đang lúc bận rộn nhất.
Hành lang có khá nhiều người đi qua đi lại, Chương Tự Chi ngồi ở đây một lúc thấy kha khá người đang hướng ánh mắt về chỗ mình.
Bình thường thì anh ta sẽ không cảm thấy gì, nhưng bây giờ bên cạnh anh ta còn có một cô gái, mà cô gái này lại còn đang ôm cánh tay anh, cả người dựa vào vai anh.
Nên anh cảm thấy có một chút không được tự nhiên.
Vậy nên, Chương Tự Chi đề nghị: “chúng ta lên tầng đi, ở đây nhiều người quá.”
Từ Giai Ninh ngừng một chút, biểu tình trên mặt lộ ra một tia khác lạ.
Nhưng một lần nữa, Chương Tự Chi lại không nhìn ra được, anh ta đứng dậy, đi về phía câu thang.
Từ Giai Ninh cũng đứng lên, chỉnh lại quần áo một chút rồi cũng đi theo sau anh ta.
Chương Tự Chi đưa Từ Giai Ninh đến phòng đánh mạt chược.
Phòng chơi mạt chược được chia ra thành hai khu vực, một bên là khu vực dùng để chơi và một bên bố trí ghế salo và bàn uống nước.
Chương Tự Chi lên đến nơi, đi đến ghế salon và ngồi phịch ngay xuống.
Lúc Từ Giai Ninh bước vào phòng, nhìn thấy căn phòng như thế, không nhịn được mở miệng: “Vậy ra anh đưa em đến phòng này.”
Chương Tự Chi ờ một tiếng, không hiểu được ý trong câu nói này của Từ Giai Ninh: “chứ em nghĩ là phòng nào?”
Từ Giai Ninh biết Chương Tự Chi đang nghĩ sai ý của mình, cô vội vàng khua tay, mặt có chút đỏ: “không có gì, ở đây trông được lắm.”
Cô đi đến, ngồi đối diện Chương Tự Chi.
Chương Tự Chi không hề để ý tới hình tượng của mình, nằm dài ngay ra salon, phàn nàn: “đã tối thế này còn tới đây làm gì? Ngày mai gặp cũng được mà.”
Anh ta một chút cũng không hiểu được cảm giác một ngày không gặp tựa cả ba năm của những người đang yêu là gì.
Từ Giai Ninh nhướng mắt nhìn Chương Tự Chi, đứng dậy đi tới bên cạnh anh ta, tìm một chỗ để có thể dựa vào anh rồi ngồi xuống: “như thế sao được, hôm nay em với anh vẫn còn chưa gặp nhau.”
Chương Tự Chi ngạc nhiên, a lên một tiếng, cũng không biết nói gì tiếp.
Không thấy mặt thì không thấy mặt, cũng không phải là từ nay không thấy nhau nữa, đâu cần khuya khoắt rồi mà vẫn đi đến đây.
Từ Giai Ninh kéo tay anh ta lại, đan hai bàn tay vào nhau: “mai là thứ sáu, ngày kia là cuối tuần anh có rảnh không, hai chúng ta đi chơi đi?”
Bỗng dưng, Chương Tự Chi nhớ đến lời Lương Ninh Như nói.
Cùng đi ra ngoài như thế chắc là đi hẹn hò. Anh ta gật đầu: “được, đến hôm đó, anh lái xe đến đón em, em muốn đi chỗ nào chơi.”
Từ Giai Ninh vui vẻ, cười thật tươi, đứng dậy: “đi đâu cũng được, chỉ cần ở cùng anh là được.”
Mặc dù là lời nói ngọt ngào nhưng không hiểu sao trong lòng Chương Tự Chi lại không cảm thấy vui vẻ.
Từ trước đến giờ, chưa có một ai nói những lời như thế với anh ta. Những người bạn bên cạnh đa phần là chê bai hoặc chọc ghẹo anh đủ điều.
Bỗng nhiên được người khác đối xử như vậy, anh ta cảm thấy không quen.
Cửa phòng vẫn mở, nhưng người bên ngoài đi vào, phục vụ tới đều tôn trọng, gõ cửa một cái, không muốn tự ý xông vào bên trong: “Cậu chủ, tôi có thế vào trong không?”
Chân mày Chương Tự Chi nhíu lại, ngồi thẳng dậy: “cửa vẫn mở, sao còn xin phép làm gì?”
Lúc này, phục vụ mới nghiêng người vào bên trong, nhìn cả căn phòng một lượt, thấy mọi thứ vẫn bình thường, liền cười nói: “tôi chỉ muốn hỏi trước, sợ làm phiền anh và cô đây.”
Nói xong, người phục vụ mang một đĩa trái cây và trà vào.
Từ Giai Ninh cũng vội vàng ngồi dậy, sửa sang lại đầu tóc.
Tuy rằng giữa cô và Chương Tự Chi không có chuyện gì xảy ra, nhưng vừa rồi cô cũng là đang dựa người lên anh, bị nhìn thấy, cũng có phần ngượng ngùng. Ngược lại, đằng này Chương Tự Chi không có cảm xúc gì khác.
Anh nhìn người phục vụ đặt khay xuống, sau đó nói: “Hôm nay Tưởng gia nói sẽ có người tới. Trước đây tôi đã nói với các cậu chuẩn bị phòng riêng, mọi việc ổn rồi chứ?
Người phục vụ vội vàng gật đầu, “Tiểu gia đừng lo lắng, đã sắp xếp xong xuôi.”
Chương Tự Chi ậm ừ, “Vậy thì cậu Tưởng cũng là chỗ bạn bè của tôi, nên các cậu chuẩn bị thêm một số món cho họ nữa đấy”
Đợi người phục vụ quay đi, Từ Giai Ninh lại tiếp tục ôm lấy cánh tay Chương Tự Chi, cằm đế trên bả vai anh ta và nói: “vừa nãy,nhìn dáng vẻ nghiêm túc của anh, thật là soái.”
Chương Tự Chi thấy có chút buồn cười: “lúc nghiêm túc thì đẹp trai? Nhưng mà, tôi rất ít khi nghiêm túc.”
Từ Giai Ninh không nhịn được, cười to lên: “không có nha, em thấy anh khi ở bên em thì luôn là nghiêm túc mà.”
Chương Tự Chi nhíu mày một chút: “vậy sao? Có nghiêm túc sao?”
Tính cách của anh ta thuộc kiểu rất khó nghiêm túc được.
Từ Ciai Ninh gật đầu: “đương nhiên, lúc anh với em ở bên nhau, anh lúc nào cũng nghiêm túc mà.”
Chương Tự Chi suy nghĩ một xíu rồi gật đầu, cũng không nói thêm gì nữa.
Từ Giai Ninh cảm thấy hai người không thể cứ lãnh đạm thế này, vậy nên lại bắt đầu nói về chuyện thứ bảy đi chơi như thê nào.
Cô nói ở gần đây có một khu vui chơi, vẫn luôn muốn đi. Nhưng mà trước đây, nếu không vì không có thời gian thuận tiện thì cũng là do không có người đi cùng, nên cô cũng không muốn đi. Thứ bảy này, có Chương Tự Chi đi cùng, cô muốn đến đấy chơi.
Từ Giai Ninh còn cười nói: “trước đây, em từng nghĩ, sau này có bạn trai, chắc chắn phải đi khu vui chơi cùng anh ấy. Bây giờ, em lại sắp được đi rồi.
Chương Tự Chi chỉ ồ một tiếng như đáp lại. Suy nghĩ của anh đã sớm không ở chỗ này.
Anh đang nghĩ đến chuyện nhà họ Tùy.
Đối với nhà họ Tùy, ông hai nhà họ Tùy được chúc thọ cũng không phải việc quan trọng. Từ trước đến giờ, nhà họ Tùy cũng không tố chức tiệc tùng lớn gì. Thậm chí, những dịp như thế họ còn không nói ra bên ngoài, chỉ làm một bữa tiệc nhỏ có mặt các con cháu trong nhà.
Làn này, nếu có cũng không cần thiết phải phô trương như thế.
Còn gọi điện đến, mời Cố Tư đi. Mà không phải gọi một lần, là gọi hai lần.
Vậy nên, nếu ông cụ nhà họ Tùy có âm mưu gì, thì đây chắc chắn là một việc rất hệ trọng, sẽ gây hậu quả lớn.
Chuyện nếu đi theo hướng xấu như vậy, không biết Lương Ninh Như đến đó có gặp nguy hiểm gì không.
Lương Ninh Như có tài giỏi, mạnh mẽ đến đâu thì cũng chỉ là một cô gái.
Lúc này, tự dưng Chương Tự Chi nghĩ đến thời gian trước, cô bị thương ở cánh tay.
Anh ta cũng không biết, trong lòng mình đang có cảm giác gì. Hình như là không yên tâm, đứng ngồi không yên và xen lẫn sự hối hận.
Anh ta không xác định được bản thân đang thế nào, trái tim thắt lại, nhịp đập hơi loạn.
Thế nên, những lời Từ Giai Ninh đang nói ở bên cạnh, anh ta không nghe vào được chữ nào.
Từ Giai Ninh thì lại nói rất nhiều, sau đó, cô quay đầu nhìn Chương Tự Chi. Chỉ thấy Chương Tự Chi đang không tập trung, dường như chẳng để lọt lời nào của cô vào tai.
Từ Giai Ninh dừng lại, mới nói được nửa ý nhưng Chương Tự Chi lại không phát hiện ra.
Từ Giai Ninh trong lòng đắng ngắt, đợi một lúc sau, cô ta mới nói: “Tự Chi, mấy điều em vừa nói, anh cảm thấy thế nào?”
Lúc này, Chương Tự Chi mới chú ý đến cô, giật mình một tí, gật đầu một cái: ‘vậy cứ theo em là được rồi.”
Câu trả lời này rõ ràng là trả lời qua loa, lấy lệ.
Từ Giai Ninh dự định sẽ nói hai câu, để thể hiện cho Chương Tự Chi biết là bản thân đang cụt hứng. Nhưng khi nhìn đến bộ dạng này của Chương Tự Chi, cô ta lại không thể nào nói ra được.
Bởi vì, cô ta biết, nếu cô ta thể hiện ra là cụt hứng thì Chương Tự Chi cũng sẽ không dỗ dành cô ta.
Bởi vì, Chương Tự Chi sẽ không dỗ dành con gái.
***
Các bạn vào group facebook để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!