Yêu Lại Từ Đầu - Cố Tư - Trì Uyên (Full) - Chương 662
Nhảy hố truyện: Yêu lại từ đầu Cố Tư Trì Uyên
- Tác giả: Thi Từ
- Thể loại: Ngôn Tình, Sủng, Ngược
Hiện có nhiều trang đang copy bản dịch của nhóm N hayHo chúng mình mà chưa được sự đồng ý. Nên buộc chúng mình phải chèn thêm hình ảnh có kí hiệu đặc biệt vào bài. Điều này sẽ ảnh hưởng tới trải nghiệm đọc nên mong các bạn thông cảm.
Hiện trong nhóm kín đã ra tới tập 800. Để đọc nhanh hơn bạn đóng góp và vào nhóm nhé.
(Link vào nhóm để đọc trước )
Chương 662: Không sao chứ?
Trong bữa tiệc sinh nhật tiên sinh của Tùy Gia Nhị tiên sinh, Chương Tự Chi đã đưa Lương Ninh Như đến nhà cũ Trì gia từ rất sớm.
Trì Uyên không muốn đến Tùy Gia sớm như vậy, liền ở nhà cũ cùng mấy người đánh hai ván bài.
Bữa tiệc sinh nhật của Tùy Gia đã có một bữa tiệc cơ độn buổi trưa, Trì Uyên và Cố Tư đều không ăn. (Tiệc kiểu ai đến giờ nào ăn giờ đó không cần chờ)
Chỉ khi trời xế chiều, Trì Uyên mới lái xe đưa Cố Tư đi qua.
Chương Tự Chi cũng lái xe đi cùng Lương Ninh Như, nhưng bọn họ dừng lại bên ngoài ngôi nhà cũ Tùy Gia.
Chương Tự Chi kêu Lương Ninh Như lên xe đợi, anh qua ngồi chung xe với Trì Uyên và Cố Tư.
Họ đi vào trước để lộ mặt, sau đó Chương Tự Chi bước ra và đưa Lương Ninh Như vào.
Lương Ninh Như vẫy vẫy tay với Chương Tự Chi, “Đi, đi, tôi ở đây không sao.”
Chương Tự Chi nhìn chằm chằm Lương Ninh Như, nghiêm túc liếc vài cái rồi mới nói: “Chờ tôi.”
Chương Tự Chi và Trì Uyên Cố cùng nhau bước vào căn nhà cũ của Tùy gia.
Ông cụ Tùy lần này thật sự là chơi lớn, mời rất nhiều người tới.
Ngay khi Trì Uyên và Cố Tư bước vào, lập tức có người chạy đến tòa nhà chính thông báo cho ông cụ Tùy, tự nhiên cũng nói việc Chương Tự Chi đang đi theo bọn họ.
Ông cụ đang đứng trước cửa sổ nhìn ra bên ngoài, nghe xong thì mỉm cười: “Ai đi theo cũng vô ích”.
Khi đi ra ngoài, ông cụ Tùy xoay người đi vào phòng của Tùy Mị.
Mặc dù Tùy Mị đã được ông ta đưa trở lại nhà, nhưng cử động của cô bị hạn chế và côa thường bị nhốt trong một căn phòng.
Tùy Mị hôm nay cũng ăn mặc rất chỉnh tề, ngồi ở mép giường nhìn chằm chằm cửa sổ.
Ông cụ đi vào, thuận tay đóng cửa lại, nói: “Trì Uyên và Cố Tư ở đây, có muốn xuống xem một chút không?”
Tùy Mị quay đầu nhìn về phía ông cụ Tùy, trên mặt không có biểu hiện gì đặc biệt.
Ông cụ nói tiếp, “Mị Mị, con nên biết rằng con và toàn bộ Tùy Gia của chúng ta có ràng buộc với nhau, nếu Tùy Gia kết thúc, con cũng kết thúc.”
Tùy Mị mím môi một hồi mới nói: “Dạ, con biết.”
Cô gần đây rất nghe lời, nhìn bề ngoài thì có vẻ như đã bị ông cụ tẩy não.
Ông cụ dắt Tùy Tĩnh xuống lầu, lúc đi trên cầu thang, ông cụ còn nói với cô: “Cái gì có thể nói, cái gì không thể nói, con nên hiểu rõ.”
Tùy Mị yếu ớt nhẹ giọng nói: “Con hiểu được.”
Ông lão chỉnh lại nét mặt, hai người cùng nhau đi ra ngoài.
Tiệc sinh nhật của Tùy gia nhị tiên sinh được tổ chức ở sân sau.
Cố Tư và Trì Uyên, Chương Tự Chi đang đứng trong đám người, có người đi tới trò chuyện với Chương Tự Chi, Chương Tự Chi đang nghiêng người chào hỏi.
Cố Tư và Trì Uyên cười nói với nhau.
Ngay khi Tùy Mị bước ra sân sau, cô đã nhìn thấy Trì Uyên.
Đã lâu cô không gặp Trì Uyên.
Lần này cô nhìn thấy anh, cô có một cảm giác xuất thần.
Trì Uyên đang nói chuyện với Cố Tư, liền nhìn thấy Tùy Mị, liền gật đầu với Tùy Mị, sau đó nhắm mắt lại.
Tùy Mị mím miệng, tầm mắt rơi vào Cố Tư bên cạnh.
Bụng Cố Tư nhô ra, đó là điều hiển nhiên.
Cố Tư so với lúc trước mập hơn một chút, trên mặt tràn đầy nụ cười hạnh phúc.
Tùy Mị giống như bị bỏng, vội vàng nhắm mắt lại.
Ông cụ Tùy nhìn đầy mặt vẻ mặt của cô, “Con thấy chưa? Những việc con làm cho Trì Uyên lúc trước trong mắt nó chẳng là gì. Bây giờ nó đã có vợ con, cuộc sống cũng tốt hơn con, con nhìn con xem, con còn có cái gì ngoài Tùy Gia? “
Tùy Mị không nói chuyện, sắc mặt có chút tái nhợt.
Tùy gia Nhị tiên sinh cũng đi ra từ đằng kia, có một sân khấu nhỏ ở đây, Nhị tiên sinh đi lên nói mấy câu cảm ơn chính thức.
Có thể thấy rằng ông ấy có một chút phấn khích.
Cố Tư nghe cái này cũng không thèm nghe, buổi trưa cô cũng không ngủ, bây giờ lại có chút buồn ngủ.
Vì vậy cô dựa vào Trì Uyên, cô ở trong vòng tay của Trì Uyên.
Trì Uyên hôn một bên tóc mai của cô, “Sao vậy? Có mệt không?”
Cố Tư hừ một tiếng, giọng nói có chút chột dạ, “hơi buồn ngủ.”
Cô thường ngủ vào buổi trưa cho đến buổi chiều, và ngủ rất nhiều.
Hôm nay Chương Tự Chi cùng Lương Ninh Như đến, cô cũng không có ngủ.
Bây giờ cơn buồn ngủ này xuất hiện cùng một lúc.
Trì Uyên ôm eo cô, “Vậy chúng ta đi tìm chỗ cho em chợp mắt một lát.”
Cố Tư nhếch miệng, “Được.”
Trì Uyên đưa Cố Tư về phía Tùy Mị.
Ông cụ Tùy đứng cách Tùy Mị một bước, giống như không có nhìn thấy.
Tùy Mị nhanh chóng đứng đối mặt với Trì Uyên, “Có chuyện gì vậy?”
Trì Uyên cười, “Không có chuyện gì, anh chỉ muốn hỏi em ở đây có phòng nghỉ ngơi không, Tiểu Tư có chút buồn ngủ, hiện tại cô ấy không thoải mái, đứng ở đây một lúc cũng đã thấy khó chịu rồi.”
Tùy Mị ồ lên hai lần, “Được, em đưa hai người đến đó.”
Trì Uyên gật đầu, “Cảm ơn.”
Tùy Mị quay người đưa Trì Uyên và Cố Tư đến căn phòng bên kia tòa nhà chính.
Trước khi đi, cô và ông cụ nhìn nhau, bọn họ thấy rõ vẻ cảnh cáo trong mắt ông cụ Tùy.
Tùy Mị nheo lại ánh mắt, vẻ mặt nghiêm túc.
Cô đưa Cố Tư và Trì Uyên lên lầu hai của tòa nhà chính, giúp tìm một phòng.
Vừa bước vào đây, Chương Tự Chi liền theo tới chỗ kia, “Tiểu Tư em đây rồi, có chuyện gì sao? Tôi vừa quay đầu lại nói vài câu, hai người liền quay đầu đi.”
Trì Uyên cười, “Không có gì, chỉ là hơi mệt.”
Chương Tự Chi gật đầu, da mặt dày không biết xấu hổ lại đi lên, “Tôi cũng mệt mỏi, tôi cũng muốn ở đây nghỉ ngơi.”
Cố Tư cười cười, “Được rồi, anh xem đằng kia có ghế sô pha, anh ngồi trên ghế sô pha là được.”
Chương Tự Chi thật căng thẳng ngồi xuống sô pha, “Tôi nói cho mấy người biết, tôi ghét nhất loại dịp này. Tất cả mọi người đều ăn mặc diễn xuất. Làm như ai không biết là ai.”
Trì Uyên cười, Chương Tự Chi từ trước đến nay ăn nói không kiêng kỵ, không sợ làm mất lòng người một chút nào.
Tùy Mị ở bên cạnh cũng biết Chương Tự Chi đức tính này, tựa hồ không có nghe thấy anh nói.
Cô nhìn Cố Tư, “Vậy cô ở đây nghỉ ngơi thật tốt đi. Phía dưới không có việc gì. Một lát cô ngủ xong, xuống chơi với chúng tôi.”
Cố Tư nhếch miệng, “Được.”
Tùy Mị và Trì Uyên cùng nhau xuống lầu, Chương Tự Chi ở trong phòng.
Cố Tư tựa vào đầu giường đợi, mười phút sau, Trì Uyên mới nhắn tin tới.
Cô lấy điện thoại của mình và nhìn nó, sau đó mỉm cười.
Chương Tự Chi ở đằng kia đứng lên, “Không sao chứ?”
Cố Tư gật đầu, “Không sao.”
Chương Tự Chi cũng lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Lương Ninh Như, để Lương Ninh Như chuẩn bị qua đó.
Chương Tự Chi trước tiên ra khỏi phòng, bên này hành lang không có người, bởi vì Nhị tiên sinh ở sân sau xuất hiện, nên mọi người đều đã tới đó.
Chương Tự Chi vẫy tay vào trong phòng, Cố Tư liền theo sau vạt áo anh đi ra ngoài.
Thực sự rất thuận tiện để rời khỏi tòa nhà chính ở phía trước, hầu như tất cả người hầu và khách đều ở sân sau.
Cố Tư nhanh chóng lên xe của Chương Tự Chi, Lương Ninh Như đã ở đó.
Chương Tự Chi bên ngoài hóng gió, hai người thay quần áo bên trong.
***
Các truyện tương tự: Tàn độc lương duyên, người vợ thứ bảy của tổng tài ác ma cập nhật full trên nhayho.com
Các bạn vào group facebook để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!