Yêu Lại Từ Đầu - Cố Tư - Trì Uyên (Full) - Chương 676
Nhảy hố truyện: Yêu lại từ đầu Cố Tư Trì Uyên
- Tác giả: Thi Từ
- Thể loại: Ngôn Tình, Sủng, Ngược
Hiện có nhiều trang đang copy bản dịch của nhóm N hayHo chúng mình mà chưa được sự đồng ý. Nên buộc chúng mình phải chèn thêm hình ảnh có kí hiệu đặc biệt vào bài. Điều này sẽ ảnh hưởng tới trải nghiệm đọc nên mong các bạn thông cảm.
Hiện trong nhóm kín đã ra tới tập 800. Để đọc nhanh hơn bạn đóng góp và vào nhóm nhé.
(Link vào nhóm để đọc trước )
Chương 676: Cút ngay, đem cả nhà ngươi cút cho ta
Lâm Sinh toàn bộ lưng bị đập xuống đất, hắn kinh ngạc suýt nữa nôn ra ngoài.
Cha mẹ Lâm ở bên đó sửng sốt, mẹ Lâm vừa thấy vậy vội vàng chạy tới, “Ngươi thả ngay ra, ngươi là cái gì, đừng động vào con trai ta.”
Chương Tự Chi không cần phải đứng dậy, vừa giơ tay liền nắm lấy cánh tay mẹ Lâm, dùng sức đẩy bà ra.
Mẹ Lâm béo hơn một chút nên tự nhiên không có hành động gọn gàng nhanh lẹ như vậy được.
Bà lùi lại mấy bước, cuối cùng được ba Lâm đỡ lấy nên không bị ngã.
Chương Tự Chi hai tay dùng sức đè lại cổ của Lâm Sinh, khiến Lâm Sinh có chút thở không ra hơi.
Lâm Sinh sắc mặt đỏ bừng, hắn lúc này mới có chút sợ hãi.
Anh ta không nói một lời, vùng vẫy trong tuyệt vọng.
Người mai mối ở bên cạnh cũng sợ hãi, “Ồ, đây là cái gì, buông ra, đừng đánh nữa, có gì từ từ rồi nói”
Chương Tự Chi thấy Lâm Sinh bộ dạng như vậy, thật sự là có chút chán ghét.
Cái loại đồ chó này cũng đáng để anh ra tay sao?
Anh buông Lâm Sinh ra và đứng lên, “Cút ngay, đem cả nhà ngươi cút cho ta.”
Nói xong xoay người, quay lưng về phía Lâm Sinh, lấy điện thoại ra.
Mẹ Lâm làm sao có thể nuốt trôi cục tức này. Bà ta ở đằng kia khóc lóc đòi lao ra.
Ba Lâm vội vàng kéo bà lại.
Ông có thể thấy rằng Chương Tự Chi không phải là một người có thân phận bình thường.
Xe đậu trong sân thoạt nhìn cũng không phải là một món đồ rẻ tiền.
Không rõ người này giàu có như thế nào, nhưng ông cũng không dám làm mất lòng người giàu.
Người giàu nói chung là có quyền, tuy con ông cơm áo đầy đủ gọi là nhưng địa vị không cao nên còn nhiều điều phải kiêng dè.
Mẹ Lâm phất tay đẩy ba Lâm sang một bên, “Ông cản tôi làm cái gì? Ông đúng là cái đồ vô dụng.”
Chương Tự Chi gọi điện thoại, bên kia nghe máy rất nhanh, những người ở đằng kia đều nhanh chóng nói: “Tiểu Gia, có chuyện gì sao? Anh có gì căn dặn sao?”
Chương Tự Chi không muốn cùng Lâm gia dây dưa, bất quá nếu như không giải quyết xong, những người này còn có thể tới nhà làm phiền.
Vì vậy Chương Tự Chi báo lại địa chỉ của mình, nói là có chuyện, để bên kia qua giúp xử lý.
Đầu dây ở đằng kia bật cười, “Tiểu Gia, cậu nói cái gì, cái gì mà có thể giúp hay không chứ, cậu cứ trực tiếp ra lệnh.”
Chương Tự Chi nửa quay đầu nhìn Lâm Sinh, khóe miệng giật giật, “Có người cần cậu giúp tôi xử lý.”
Ở đằng kia vội vàng nói: “Ồ, có người nào to gan dám khiêu khích Tiểu Gia.”
Chương Tự Chi bật cười.
Lương Ninh Như thấy tư thế này có gì đó không ổn, cô vội vàng đối với Chương Tự Chi nói: “Anh làm sao vậy? Đừng làm to chuyện.”
Chương Tự Chi hoàn toàn không quan tâm đến cô, anh chỉ đưa tay lên vỗ vai cha Lương, vỗ hai cái, ý bảo ông có thể vào nhà, không cần quan tâm đến chuyện ở đây nữa.
Cha Lương không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Bất quá, mẹ Lương khi nhìn thấy cũng vẫy tay với ông, ý bảo ông cứ để yên, mặc kệ vào nhà.
Cha Lương nghĩ tới đây, thật sự xoay người bước vào nhà, đồng thời vươn tay kéo Lương Ninh Như đi vào.
Lương Ninh Như có chút thoái thác, “Ba kéo con vào làm gì? Dừng lại đi? Ba không biết Chương Tự Chi kia tính tình nóng nảy, có thể làm cho mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn.”
Cha Lương xua tay, “Đừng ồn ào, cậu ấy có kế hoạch của riêng mình.”
Lương Ninh Như thật sự không nói nên lời.
Chuyện này chẳng liên quan gì đến Chương Tự Chi cả.
Bây giờ lại giao hết cho anh ta, hoàn toàn không hợp lí chút nào.
Nói cho cùng, Chương Tự Chi bây giờ cũng là người ngoài.
Lương Ninh Như có chút áy náy, nhưng cô vẫn biết Chương Tự Chi tính tình điên rồ
Anh chàng đó không có đạo lý, thật sự sợ Chương Tự Chi tức giận đánh cả ba người Lâm gia.
Cuối cùng cô quả nhiên nghĩ nhiều, Chương Tự Chi không biết đã nói cái gì, nhưng là Lâm gia đang chửi bới liền rút lui.
Mẹ Mẫu nổi tiếng quyền lực, nhưng khi rời đi cho dù có nghiến răng nghiến lợi nhìn anh, nhưng dáng vẻ có phần kiềm chế hơn rồi.
Chương Tự Chi đứng ở trong sân một hồi, đợi mọi người đi rồi mới xoay người vào nhà.
Ông Lương đi tới, vỗ vỗ vai Chương Tự Chi, “Tiểu Chương, tới, đi với tôi, tôi có chuyện muốn nói với cậu.”
Chương Tự Chi thu lại địch ý vừa rồi từ trên người mình, ngoan ngoãn đi theo Ông Lương vào phòng trong.
Lương Ninh Như thật sự không hiểu ba cô muốn làm gì bây giờ.
Cô cau mày quay đầu nhìn mẹ Lương, “Ba con có tính toán gì sao? Nhìn ông ấy như vậy, con luôn cho rằng ông ấy đang có âm mưu gì đó.”
Mẹ Lương quay người lại đi nấu cơm, không nói một lời.
Chương Tự Chi và ba Lương nói chuyện phiếm một hồi trong phòng.
Cũng không biết đã nói những gì, nhưng dù sao thì cả hai người họ đều rất hạnh phúc khi trở ra.
Lương Ninh Như đến gần Chương Tự Chi, hỏi anh: “Hai người nói cái gì?”
Kết quả, Chương Tự Chi đưa ngón tay lên, hừ một tiếng, “bí mật”
Thần bí cái gì chứ.
Ánh mắt Lương Ninh Như qua lại Chương Tự Chi và ba Lương vài lần.
Mẹ Lương gọi Lương Ninh Như qua, xuống bếp phụ giúp nấu ăn cho nhanh.
Như thế này rõ ràng là không muốn cô hỏi quá nhiều.
Lương Ninh Như luôn cảm thấy hai vợ chồng già đã bàn bạc chuyện gì đó trong lúc cô không có ở nhà.
Chuyện này chắc hẳn là có liên quan đến cô ấy, nhưng họ không muốn bị cô biết.
Đây là có một chút thất vọng.
Lương Ninh Như trong lúc ba Lương không để ý, chỉ tay về phía Chương Tự Chi, giọng nói đè nén, “Cẩn thận một chút, tôi nói cho anh biết, nếu anh dám làm chuyện sau lưng tôi, tôi sẽ giết anh.”
Chương Tự Chi chỉ cười không nói.
Không có chuyện gì bất thường xảy ra trong bữa ăn.
Sau cùng, một lát nữa họ sẽ ra mộ đốt giấy cho bà cụ.
Mọi người ăn nhanh hơn một chút, trên bàn ăn tối cũng không có trò chuyện nhiều.
Đang đợi ăn cơm xong, mẹ Lương xách một túi lớn từ phòng khác sang.
Nó chứa giấy vàng và các tờ tiền âm phủ.
Bà cụ Lương đã sớm rời đi, lúc đó bọn họ không muốn hỏa táng ở nghĩa trang dưới quê, mà ngẫu nhiên tìm một nơi trên núi để chôn cất.
Đã lâu không đến, giờ ngôi mộ của bà cụ gần như đã san phẳng.
Nếu Lương Ninh Như tự mình đi, nhất định sẽ không tìm được.
Vốn dĩ Lương Ninh Như nghĩ chỉ có cô và ba Lương.
Thì Chương Tự Chi lại đưa tay đi tới, cầm lấy cái túi, “Đi thôi.”
Lương Ninh Như thở dài.
Ba Lương theo ra đằng kia, “Đi thôi.”
Thoạt nhìn, hẳn là họ đã bàn bạc sắp xếp từ trước.
Lương Ninh Như hít vào một hơi, mấu chốt là bọn họ thảo luận lúc nào cơ chứ.
Bọn họ lên xe của Chương Tự Chi trước, lái đến chân núi.
Nếu tiếp tục lên thì xe chắc chắn không hoạt động được, phải đi lên bằng chân.
Thể lực của Lương Ninh Như vẫn ổn, không cần ai chăm sóc.
Nếu có thì là ba Lương, người cần nghỉ ngơi sau khi đi bộ.
Các truyện tương tự: Tàn độc lương duyên, người vợ thứ bảy của tổng tài ác ma cập nhật full trên nhayho.com
Các bạn vào group facebook để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!