Yêu Lại Từ Đầu - Cố Tư - Trì Uyên (Full) - Chương 687
Nhảy hố truyện: Yêu lại từ đầu Cố Tư Trì Uyên
- Tác giả: Thi Từ
- Thể loại: Ngôn Tình, Sủng, Ngược
Hiện có nhiều trang đang copy bản dịch của nhóm N hayHo chúng mình mà chưa được sự đồng ý. Nên buộc chúng mình phải chèn thêm hình ảnh có kí hiệu đặc biệt vào bài. Điều này sẽ ảnh hưởng tới trải nghiệm đọc nên mong các bạn thông cảm.
Hiện trong nhóm kín đã ra hơn 850 chương. Để đọc nhanh hơn bạn đóng góp và vào nhóm nhé.
(Link vào nhóm để đọc trước )
Chương 687: Không có gì để anh có thể nói?
Ông Lương trở về nhà trong chiều hôm ấy.
Nhưng dù sao, Chương Tự Chi cũng không cho ông tự bắt xe trở về, ngược lại đã nhờ người đưa ông về tận nhà.
Ông Lương nhìn thấy xe tới, liền thấy tài xế đối đãi Chương Tự Chi cung kính.
Biểu tình thậm chí còn phức tạp hơn.
Ông không phải là người thích phù phiếm, cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc để con gái mình trèo lên cành cao.
Ông chỉ muốn con gái mình tìm được một người đàn ông lương thiện, không gặp quá nhiều điều xấu trong cuộc đời.
Ta vốn tưởng rằng Chương Tự Chi là người như vậy, nhưng hiện tại xem ra là ông biết quá ít.
Lương gia không phải là giàu có, thật sự con gái quen với cậu ấm một gia đình giàu có, thật ra mà nói, trong lòng ông cũng không có tự tin.
Ông sợ con gái sau khi lấy chồng sẽ khổ.
Sau khi lên xe, Chương Tự Chi đi tới, dặn dò tài xế đi đường cẩn thận.
Ông Lương nhìn Chương Tự Chi, thực hài lòng với anh.
Ông chậm rãi thở dài, chỉ vẫy tay với Chương Tự Chi và Lương Ninh Như, “Được rồi, hai đứa đi trước đi, ba về đây.”
Lương Ninh Như đến và nói với ông rằng nhất định lần sau khi lên chơi, phải ở lại nhà con gái một đêm.
Ông Lương không từ chối, gật đầu, “Được.”
Sau khi xe lái ra ngoài, Lương Ninh Như thở dài.
Chương Tự Chi cũng do dự một chút, quay đầu lại nhìn cô, “Sao tôi như thế nào cảm thấy được ba em lần này có chút không vừa lòng với anh.”
Lương Ninh Như quay người đi về phía phòng tập, “Chắc vì hôm nay anh đưa bố em đến câu lạc bộ của anh. Chắc anh làm bố em sợ.”
Chương Tự Chi có chút vô lực, “Vậy có chuyện gì?”
Gia đình Lão Chương của họ là thế này.
Đây cũng là điều anh ấy không thể thay đổi.
Anh nghiêng người va vào vai Lương Ninh Như, “Nhưng nhà anh tốt hơn, sao bố em lại không vui?”
Lương Ninh Như trừng mắt nhìn anh, “Anh biết cái rắm.”
Chương Tự Chi bị dọa đến nghẹn ngào không dám nói.
Buổi chiều, khi bố Lương được đưa về nhà, người lái xe gọi cho Chương Tự Chi.
Trong cốp xe có rất nhiều quà, anh nói họ để xuống cho ông.
Chuyện này đều do Chương Tự Chi nói.
Tuy nhiên, người lái xe nói rằng ông Lương có vể không đặc biệt vui.
Tài xế nhỏ giọng nhắc nhở, “Tiểu Gia, anh cũng nên thận trong nhé, sao cảm thấy ông Lương hơi không thích anh đấy.”
Phải không?
Chương Tự Chi cũng có thể xem được.
Anh ta vốn tưởng rằng mình đã lấy lòng bố Lương Như Ngọc.
Nhưng giờ, từ cái nhìn này, mọi chuyện dường như không đơn giản như vậy.
Chương Tự Chi thở dài, nói gì đó liền cúp điện thoại.
Buổi tối anh cùng Lương Ninh Như đi ăn cơm.
Giữa chừng, Lương Ninh Như nhận được điện thoại của mẹ, mấy chữ đầu tiên còn ở trước mặt Chương Tự Chi.
Mà phía sau, cô nhìn Chương Tự Chi rồi đứng dậy đi ra khỏi phòng ăn.
Điều đó có nghĩa là gì?
Chương Tự Chi quá rõ ràng.
Điều này có nghĩa là những gì họ nói sau này đều liên quan đến bản thân anh mà anh tốt nhất không nên nghe.
Nói cách khác, lời nói chắc không phải quá tốt đẹp.
Cảm giác này thật sự rất tệ, Chương Tự Chi cho dù ngồi ở trong phòng ăn cũng không ăn được.
Anh lấy hộp thuốc lá ra, châm thuốc, vừa nhìn điện thoại vừa hút thuốc.
Cuộc gọi này kéo dài hơn mười phút.
Cuối cùng khi cô trở lại, Chương Tự Chi nhìn chằm chằm cô vài giây.
Nhưng từ trên mặt Lương Ninh Như không nhìn ra được gì.
Lương Ninh Như che giấu cảm xúc của mình rất tốt, Chương Tự Chi cũng biết về mặt tâm lý, anh không phải là đối thủ của Lương Ninh Như.
Vì vậy, anh chờ đợi và hỏi trực tiếp, “Bố của em có nói điều gì đó không?”
Lương Ninh Như sửng sốt, ngẩng đầu nhìn anh, sau đó nở nụ cười, “Không sao, ông không nói gì, anh đừng lo lắng, bố em vẫn thích anh.”
Chương Tự Chi mím miệng, cảm thấy có chút không rõ, lẩm bẩm nói: “Nếu như bố em nói anh có gì không tốt thì em phải nói cho tôi biết trước.”
Lương Ninh Như nhìn chằm chằm Chương Tự Chi vài cái, sau đó đột nhiên bật cười, “Về phần anhi? Không sao cả, đừng nghĩ nhiều như vậy.”
Lương Ninh Như nói như vậy, Chương Tự Chi thật sự không thể nói quá.
Ăn xong, Lương Ninh Như chuẩn bị về nhà.
Vốn dĩ hai người hẹn nhau ra ngoài đi dạo.
Kết quả Lương Ninh Như nói có chút buồn ngủ, muốn về nhà ngủ.
Cô nói hôm nay ba Lương đến hơi sớm, buổi sáng ngủ không ngon.
Chương Tự Chi không biết chính xác ba Lương đến lúc nào, nên cũng không biết Lương Ninh Như nói thật hay giả.
Vì vậy anh chỉ có thể lái xe đưa Lương Ninh Như về nhà.
Lương Ninh Như nói anh về nhà ngủ, nên Chương Tự Chi sắc mặt ngương ngùng không thể tiếp tục theo cô.
Hai người tạm biệt nhau dưới lầu, Lương Ninh Như tươi cười vẫy tay chào anh.
Có vẻ như không có vấn đề gì cả.
Chương Tự Chi mặc dù có chút không yên tâm, chỉ có thể lái xe rời đi.
Anh rối rắm nên không có trở về hội quán, đi một vòng liền trở lại nhà cũ Chương gia.
Ông cụ Chương Gia đang ở nhà xem TV, gần đây ông có vẻ khôi phục tốt, đầu óc cũng khá tốt.
Thấy Chương Tự Chi trở lại, ông cụ nói: “Tên khốn nhà anh, anh đi nhầm chỗ rồi à?”
Chương Tự Chi lần này không cùng ông cười khúc khích, anh ngồi ở trên sô pha thở dài.
Ông cụ hơi ngạc nhiên, ông hehe cười, “Có chuyện gì, có chuyện gì vậy? Mau nói cho ba biết, để ba cười.”
Chương Tự Chi vẻ mặt nhìn về phía ông cụ, “Ba nếu cứ như thế này, con sau này sẽ không về nhà nữa.”
Ông cụ không chút nào lộ ra vẻ nhu nhược, “Nếu như con không trở lại, ta liền cho Tam tỷ của con đi tìm con trở về.”
Rất tốt, thủ đoạn này thực sự tàn nhẫn.
Chương Tự Chi bĩu môi không nói nữa.
Ông cụ nhìn anh thế này, đại khái đoán được hẳn là anh có tâm tình.
Ngoại trừ chuyện tình cảm ra, trên đời này không còn chuyện gì làm con trai ông ủ rũ như vậy hết.
Vì vậy, ông cụ hỏi anh: “Làm sao vậy? Là cãi nhau với bạn gái sao?”
Chương Tự Chi lại thở dài.
Anh làm như thể không thiết sống nữa vì đau lòng.
Ông cụ vỗ vỗ vai anh, “Nhóc con, ta hỏi con, hiện tại hai người tiến triển đến đâu rồi?”
Tiến triển đến mức nào?
Chương Tự Chi sửng sốt, anh thật sự nghĩ kỹ.
Sau đó, anh tức giận muốn chửi thề.
Không có gì để anh có thể nói?
Anh ta còn không có chạm vào bàn tay nhỏ bé của Lương Ninh Như.
Anh ôm cô từ phía sau, lập tức bị Lương Ninh Như đuổi ra khỏi bếp.
Anh ngượng ngùng không dám nói.
Nếu nói ra nhất định sẽ bị ba anh cười nhạo.
Vì vậy Chương Tự Chi mím miệng, cứng họng không nói gì.
Ông cụ cảm thấy có chút hiểu được, đến gần Chương Tự Chi nói: “Hai đứa đang sống chung sao?”
Lại có thể nghĩ đến đang sống chung?
Chương Tự Chi nhìn chằm chằm ông cụ.
Tốt lắm, nhìn phản ứng này ông tự nhiên biết vấn đề của Chương Tự Chi là gì.
Ông làm ra vẻ mất mặt, chán ghét đối với Chương Tự Chi nói: “Nhìn con không có tiền đồ gì, hẳn là không nên cơm nên cháo gì rồi.”
***
Các truyện tương tự: Tàn độc lương duyên, người vợ thứ bảy của tổng tài ác ma cập nhật full trên nhayho.com
Các bạn vào group facebook để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!