Yêu Lại Từ Đầu - Cố Tư - Trì Uyên (Full) - Chương 717
Nhảy hố truyện: Yêu lại từ đầu Cố Tư Trì Uyên
-
- Tác giả: Thi Từ
- Thể loại: Ngôn Tình, Sủng, Ngược
Hiện có nhiều trang đang copy bản dịch của nhóm Nhayhȯ . cȯm mà chưa được sự đồng ý. Nên buộc chúng mình phải chèn thêm hình ảnh có kí hiệu đặc biệt vào bài. Điều này sẽ ảnh hưởng tới trải nghiệm đọc nên mong các bạn thông cảm.
(Link vào nhóm nhayhȯ đọc đến >1200 chương)
Chương 717: Chỉ tốt với bạn gái.
Ông Chương vẫn cười cười, nhìn về phía Chương Tự Chi, “Nhìn lại con xem, bị ba đây nói trúng, còn muốn tức giận.”
Ông Chương so với trước đây hoạt bát hơn rất nhiều, có thể thấy sau khi Chương Tự Chi tìm được bạn gái, trong lòng cũng thả lỏng không ít.
Chị cả Chương gật gặt đầu, “Được rồi ba à, ba nói vậy nó sẽ không ăn vì giận mất.”
Chương Tự Chi cứng họng, “Em làm sao không ăn? Bữa nay đồ ăn ngon như vậy, nói em, em vẫn ăn.”
Khi anh ta nói vậy đều khiến mọi người bật cười haha.
Sau đó họ nói về bốn công ty chị em của Chương gia, thỉnh thoảng chuyển chủ đề hỏi Lương Ninh Như về công việc của cô ấy.
Bọn họ cũng không hẳn lúc nào cũng nói về Chương Tự Chi cùng Lương Ninh Như nên Lương Ninh Như thoải mái hơn rất nhiều.
Lương Ninh Như ăn một lúc, ngẩng đầu nhìn Cố Tư, “Mang thai rất vất vả sao? Vừa rồi cô ngồi trên sô pha, liền đổi vài tư thế. Bụng của cô nặng quá phải không?”
Cố Tư gật đầu, “Tôi nói cô biết, tôi chưa bao giờ nghĩ mang thai lại mệt mỏi như vậy. Mỗi đêm tôi đều bị thức dậy khi dở mình. Kiểm tra trên mạng, tôi sau này sẽ càng mệt mỏi hơn. Quả thật không dám nghĩ đến.
Lương Ninh Như cũng không biết chuyện này nhiều lắm, vừa nghe lời này liền nhíu mày, “Đáng sợ như vậy sao?”
Cố Tư ừ một tiếng, “Hoặc có thể là tôi phản ứng mạnh hơn. Tôi thấy có người nói rất dễ mang thai.”
Lương Ninh Như không nói gì thêm.
Chương Tự Chi ở bên cạnh nhìn sang, vươn tay nhéo tai Lương Ninh Như, “Đừng sợ, đừng sợ, cô ấy làm doạ em sợ, chúng ta không quan tâm cô ấy nữa.”
Cố Tư lườm anh ta một cái, “Lão Chương, anh thật quá đáng, lúc trước anh không nói chuyện với tôi như vậy, trước đây anh đối với tôi tốt như thế nào.”
Chương Tự Chi choàng tay ôm Lương Ninh Như, “Tôi bây giờ có bạn gái rồi, sau này đều sẽ đối tốt với bạn gái.”
Nhìn người đàn ông trung thành này, thật muốn nổi da gà.
Cố Tư nhìn Chương Tự Chi một hồi, sau đó trực tiếp khoác lấy cánh tay của Trì Uyên, “Tôi không cần anh đối xử tốt với tôi nữa, tôi đã có chồng rồi.”
Chắc chắn, kết hợp với những người ngây thơ dễ dàng bị kéo xuống.
Cố Tư trước đây không phải như thế này.
Trì Uyên không khỏi nở nụ cười bên cạnh, anh bóp chặt mặt Cố Tư, “Em đó, lật mặt còn nhanh hơn lật sách.”
Vừa rồi, cô rõ ràng còn đang tức giận, bây giờ liền lấy anh ra làm lá chắn.
Hai vợ chồng già bên cạnh lần lượt ngoảnh mặt đi, “Không thấy đâu, không thấy đâu, người già cả rồi, cẩu lương ăn không nổi nữa”.
Lương Ninh Như bị trêu thế này, cô liền đỏ mặt xấu hổ.
Bữa ăn diễn ra được một nửa, mọi người bắt đầu cắt bánh.
Chị cả Chương đã thực hiện một điều ước bằng cách thắp nến, cô cũng bày tỏ nguyện vọng của mình, “Chị hy vọng rằng trong năm tới, em trai của chị có thể giải quyết các vấn đề lớn của cuộc sống của mình và có cuộc sống ổn định với Tiểu Như. ”
Nguyện vọng này thật là khiến Lương Ninh Như nghe xong cũng có chút ngượng ngùng.
Chương Tự Chi ở bên cạnh nói: “Được rồi, chị cứ yên tâm đi.”
Lương Ninh Như nhéo thịt trên eo anh vặn một chút, “Anh đừng có lộn xộn ở đây, im lặng đi.”
Chương Tự Chi ngây ngốc cười nói.
Cắt bánh xong chia mỗi người một miếng.
Lương Ninh Như cũng không thích ăn mấy thứ này nên Chương Tự Chi tự mình chia hết phần hoa quả trên miếng bánh của mình cho Lương Ninh Như, sau đó ăn hết phần bánh còn sót lại của Lương Ninh Như.
Cố Tư ngồi đối diện, liếc mắt nhìn Chương Tự Chi.
Sau một hồi cười thầm vài tiếng, “Lão Chương khi yêu đương liền dính chặt như vậy, giống như luôn để cố ấy trong lòng.”
Trì Uyên lại gần, “Có sao đâu? Anh thấy cũng khá tốt, đàn ông sau khi yêu đương thì đều biểu hiện như vậy.”
Cố Tư khẽ nhíu mày, quay đầu nhìn Trì Uyên.
Cô suy nghĩ một chút, có vẻ như vậy, Trì Uyên gần đây cũng dính người như vậy, thỉnh thoảng khiến cho Cố Tư nổi da gà.
Sau khi ăn xong, ngoài trời đã tối, vài người đi tới phòng khách ngồi .
Đây thực sự là một buổi tụ họp gia đình nhỏ, Lương Ninh Như vốn tưởng rằng sẽ tổ chức dưới hình thức một bữa tiệc tối.
Chương Tự Chi đã mua cho cô vài chiếc váy dạ hội trước đó, nhưng may mắn thay, cô không chọn chiếc váy nào.
Những người làm bên ngoài bắt đầu đốt pháo, những đứa con của bốn chị em đều chạy ra xem.
Bên ngoài, pháo hoa nổ giữa không trung và chiếu sáng cả sân.
Ánh sáng lọt vào qua khung cửa sổ, lấp lánh lấp lánh.
Chương Tự Chi đang ôm Lương Ninh Như bên cạnh, giọng nói hơi trầm xuống, “Ba mẹ em khi nào có thời gian, anh muốn đưa ba cùng các chị qua một chuyến.”
Lương Ninh Như nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, “Họ hiện tại không bận gì, đều có thời gian.”
Chương Tự Chi nói một tiếng được, sau đó hôn lên mặt Lương Ninh Như.
Lương Ninh Như lúc này mới không ngại ngùng, mọi người hầu như đều ở bên ngoài, sẽ không có mấy người để ý tới.
Bên kia có người cắt trái cây, rót trà và nước trái cây.
Chương Tự Chi lấy cho Lương Ninh Như một ly nước trái cây, anh đưa lên miệng cô.
Lương Ninh Như khóe mắt liếc nhìn anh, thật muốn cười, cô không từ chối, trực tiếp uống.
Cố Tư ngước cổ nhìn về phía anh ta.
Cô vốn tưởng rằng Lương Ninh Như là một người rất lạnh lùng, nhưng không ngờ sau khi ở cùng Chương Tự Chi, cô cũng bị nhiễm thành dạng như thế này.
Trì Uyên bên cạnh dùng tay sờ sờ mặt Cố Tư, “Có thời gian thì nhìn đến được không? Em cứ nhìn người đàn ông khác làm gì?”
Cố Tư nhíu mày, liếc mắt nhìn về phía Trì Uyên. “Anh à, anh muốn ăn đòn à? Từ khi ra ngoài đến giờ, anh chưa nói được câu nào em thích nghe đâu.”
Trì Uyên nghiêng người thở dài nói với Cố Tư, “Trên giường không phải anh đều nói với em sao? Em có chắc muốn anh nói vào lúc này không?”
Người đàn ông này không biết xấu hổ đã làm đổi mới nhận thức của cô.
Cố Tư đẩy Trì Uyên ra một chút, “Phi, anh đúng là đồ lưu manh.”
Trì Uyên tiếp tục, “Chỉ lưu manh với em thôi , tối nay anh về làm tên lưu manh cho em.”
Cố Tư hít sâu một hơi.
Tại đây, ông Chương cùng bốn người con rể nói chuyện phiếm, ánh mắt liền nhìn tới Lương Ninh Như.
Ông Chương vẻ mặt dịu dàng, “Tiểu Như, ba mẹ con có gì đặc biệt không? Chẳng hạn, khi ta chúng ta đến nhà cần mang theo những gì. Bác sợ rằng đến lúc đó sẽ không đúng ý ba mẹ cháu.”
Lương Ninh Như biết ý của ông Chương, cô vội vàng ngồi xuống, giọng điệu nghiêm túc, “Không cần mang theo gì ah, Tự Chi đã mang lễ vật tới nhà con rồi, cũng không có tục lệ gì. Miễn là người đến ạ. ”
Ông Chương gật đầu nói: “Vậy thì tốt rồi.”
Lão thái thái do dự hỏi ông bà Lương có kiêng kỵ gì không, Lương Ninh Như cười cười, “Không có, cha mẹ con không phép gì cả, tính tình đều rất tốt.”
Ông Chương cảm thấy có thể dạy dỗ Lương Ninh Như như vậy, ba mẹ cũng không phải là người xấu.
Mà lại có thể tiếp nhận đứa con tính tình xấu xa của mình, thì họ hẳn phải rất bao dung.