Yêu Lại Từ Đầu - Cố Tư - Trì Uyên (Full) - Chương 721
Nhảy hố truyện: Yêu lại từ đầu Cố Tư Trì Uyên
-
- Tác giả: Thi Từ
- Thể loại: Ngôn Tình, Sủng, Ngược
Truyện trong nhóm kín đã hơn 1200 chương. Để vào nhóm bạn vào link bên dưới nhé. Tại web thì mỗi ngày sẽ ra 3 chương trở lại.
(Link vào nhóm nhayhȯ đọc đến >1200 chương)
Chương 721: Đại gia đình
Vì hôm sau đưa bố và chị gái của Chương Tự Chi về nhà, nên hôm nay Lương Ninh Như cũng không đi làm.
Cô thật sự rất mệt mỏi khi ở nhà một ngày với Chương Tự Chi, nhưng một ngày quanh co buồn chán này cũng khiến Chương Tự Chi cảm thấy không thoải mái.
Thấy được, sờ được lại không thể ăn được.
Đây quả thực là muốn lấy mạng anh ta mà.
Chương Tự Chi đè Lương Ninh Như lên sô pha hôn mấy lần, cả hai người đều thở hổn hển.
Thế nhưng điều này là hoàn toàn vô ích.
Cuối cùng, Chương Tự Chi vào phòng tắm, tắm nước lạnh.
Lương Ninh Như cũng không khá hơn anh, nằm trên sô pha, toàn thân tê dại.
Cô trầm mặc một hồi, sau đó từ từ ngồi dậy, quay đầu nhìn về hướng phòng tắm.
Hai người suýt chút nữa là vượt quá, nhưng đều là Chương Tự Chi chủ động dừng lại.
Lương Ninh Như thực sự cảm động vì anh có thể chủ động nhượng bộ như vậy.
Cô dựa vào sô pha ôm gối, đợi một hồi, Chương Tự Chi tắm rửa xong đi ra.
Chương Tự Chi quấn khăn tắm quanh eo, cầm lấy khăn trong tay kia nhẹ nhàng lau tóc.
Chương Tự Chi đứng ở cửa phòng tắm, Lương Ninh Như quay đầu nhìn sang, hai người va ánh mắt vào nhau.
Chương Tự Chi thở dài, “Sớm biết vậy hôm nay anh sẽ tới câu lạc bộ.”
Lương Ninh Như cười vỗ về ở bên cạnh, “Lại đây ngồi xem ti vi một lát.”
Chương Tự Chi ậm ừ, “Chờ một chút, anh đi mặc quần áo.”
Lương Ninh Như bật TV lên, ngẫu nhiên chọn một chương trình, đợi một lúc, Chương Tự Chi đi tới.
Anh thay một bộ đồ ngủ màu xanh nước biển, đi tới như đã quên hết chuyện vừa rồi, ôm Lương Ninh Như vào lòng.
Lương Ninh Như giật giật khóe miệng, cũng không nhắc nhở anh.
Chương Tự Chi tay có chút không thành thật, bắt đầu vuốt vuốt tóc Lương Ninh Như, chậm rãi vuốt ve mặt cô, lại chậm rãi đi xuống.
Kết quả không đợi Lương Ninh Như lên tiếng, anh đột nhiên dừng lại, “Không được, không được, anh vừa tắm xong, không thể như vậy được.”
Nói xong, anh vội thu tay lại.
Lương Ninh Như không khống chế được mà cười, “Sáng mai chúng ta sẽ đi vào buổi sáng, anh xem là muốn buổi chiều trở về, hay là ở đó một đêm.”
“Trở về đi, không nên ở lại quấy rầy nhà em lâu như vậy. Mọi chuyện giải quyết xong, buổi chiều liền trở về.”
Lương Ninh Như ừ một tiếng, “Cũng được.”
Hai người họ cứ thế dựa vào nhau xem TV một lúc, sau đó nấu ăn, ăn uống và đi dạo.
Mặc dù nhìn giống cuộc sống của những người về hưu nhưng phải nói là khá sung sướng.
Buổi tối hai người đi ngủ, Chương Tự Chi lại lăn lộn trên giường với Lương Ninh Như một hồi, rốt cục nghiến răng nghiến lợi xuống giường.
Lương Ninh Như thu mình vào trong chăn bông, ngây ngốc cười.
Chương Tự Chi tính tình có chút giống như trẻ con, nhớ ăn không nhớ đòn.
Lương Ninh Như đã từng rất ghét anh, cảm thấy người đàn ông này dường như không đủ bản lĩnh.
Nhưng bây giờ, cô càng nhìn anh, càng thấy anh trở nên đáng yêu.
Anh chàng này thực ra rất đơn giản, gần như người chỉ dùng đến cơ bắp thôi. (đại ý là anh khôn dùng não :))) )
Khi Chương Tự Chi đi ra ngoài, quay đầu chỉ tay về phía Lương Ninh Như, nói: “Em chờ đó cho anh.”
Lương Ninh Như giật khóe miệng, có chút chần chờ, “Được rồi, em chờ, em xem anh có thể làm gì em.”
Chương Tự Chi tức giận đi ra khỏi phòng.
Lương Ninh Như lật người quấn chặt chăn bông, sau đó tắt đèn.
Nhưng sau khi nhắm mắt lại, trên mặt vẫn là nụ cười.
Lương Ninh Như tâm trạng thoải mái, ngủ một giấc thật ngon, vừa nằm đã ngủ.
Có thể là do lòng mình bình lặng nên đêm nay ngủ rất ngon, cô ấy không nằm mơ, ngủ một giấc đến rạng sáng.
Vừa tỉnh dậy liền nghe thấy trong phòng khách có tiếng động, Lương Ninh Như chậm rãi đứng dậy, duỗi eo rồi mở cửa đi ra ngoài.
Chương Tự Chi tắm rửa xong, đang cầm cái gì thả lên sô pha.
Lương Ninh Như nhíu mày, “Đây là cái gì? Anh lấy ở đâu?”
Chương Tự Chi thở dài, “Là vừa rồi ở bên hội sở mang qua. Đều là rượu. Lần này đến nhà em mang theo cùng.”
Lương Ninh Như nhớ tới lần trước Chương Tự Chi mang đến hai bình rượu, ba cô rất thích.
Anh ta đã tìm ra con đường đúng đắn, tiếp theo anh ta hẳn là định dùng rượu để mua chuộc.
Lương Ninh Như gật đầu, xoay người đi tắm rửa trước, sau đó đơn giản nấu bữa sáng.
Sau khi ăn xong, hai người thay quần áo, lái xe xuống lầu về nhà cũ Nhà họ Chương.
Chương Tam tiểu cũng đang ở nhà cũ, ông cụ Chương cũng đã thay quần áo chỉnh tề.
Ông và Chương Tam tiểu thư đều trông có vẻ trang trọng.
Người quản gia bước tới và nói rằng những món quà mang đến đã để sẵn trong cốp xe, lúc nào cũng có thể xuất phát.
Ông cụ Nhà họ Chương gật đầu, sau đó quay đầu nhìn Lương Ninh Như, “Vậy thì đi ngay.”
Lương Ninh Như đỏ mặt không biết vì sao, “Dạ.”
Chương Tam tiểu thư cùng Nhà họ Chương ngồi trên một xe, Chương Tự Chi lái xe của chính mình đi cùng Lương Ninh Như, bọn họ cùng nhau hướng Nhà họ Lương đi tới.
Hai xe một trước một sau, Chương Tự Chi ở phía trước.
Chương Tự Chi dọc đường có chút hưng phấn không giải thích được, cùng Lương Ninh Như tán gẫu vài câu, sau khi im lặng im lặng, tự mình bắt đầu ngâm nga hát.
Lương Ninh Như dựa vào cửa sổ xe, quay đầu nhìn Chương Tự Chi.
Không dễ chút nào, dây chuyền Đại Kim kia vào giờ khắc trang trọng như thế này lại không được đeo.
Hơn ba tiếng đồng hồ dọc đường, bọn họ lái xe đến nhà Lương Ninh Như.
Lần này, hai chiếc xe hơi sang trọng đồng thời dừng lại ở cửa, những người hóng chuyện ở xóm lại bao vây họ.
Chương Tam tiểu thư đỡ Nhà họ Chương xuống xe.
Ông Lương cùng Bà Lương cũng đã thay quần áo chỉnh tề hơn, đứng ở sân chào hỏi.
Khi nhìn thấy ông Chương, vợ chồng Nhà họ Lương có chút kinh ngạc.
Nguyên nhân chính là họ không ngờ ông lại già đến vậy.
Người tài xế bước xuống xe và lấy ra những món quà giống nhau trong cốp xe.
Khá lắm, toàn bộ rương phía sau chỉ hận không thể lấp đầy.
Chương Tự Chi bưng rượu xuống xe, cười với Ông Lương khi ông vào sân, “Chú, đây là rượu của hội quán con. Chú thử lại nhãn hiệu này xem sao?”
Ông Lương trước tư thế này đã có chút bối rối, chỉ có thể gật đầu một cái, “Được rồi, con có lòng rồi.”
Chương Tam tiểu thư dìu ông cụ Nhà họ Chương vào sân, ông Lương vội vàng đi tới bắt tay ông cụ Nhà họ Chương, lễ phép chào hỏi.
Chương Tam tiểu thư gật đầu với Bà Lương rồi gọi là cô cô.
Khi Bà Lương nhìn thấy tư thế của Tam tiểu thư, liền biết cô không phải người thường.
Bà vội vàng gật đầu, “Mọi người vào nhà, ngồi trong nhà đi, dọc đường chắc mệt lắm.”
Chương Tam tiểu thư dìu ông cụ Nhà họ Chương vào nhà.
Căn nhà của Nhà họ Lương thật sự không cách nào so sánh cùng biệt thự của Nhà họ Chương.
Nhưng Lương Ninh Như không thấy vẻ mặt chán ghét nào trên gương mặt của ông cụ và Chương Tam tiểu thư.
Ông lão vào nhà nhìn xung quanh, quả nhiên ngôi nhà không cao cấp lắm, nhưng gọn gàng ngăn nắp.
Thoạt nhìn, chính là những người đứng đắn gọn gàng.
Trong phòng có bàn với trà và hoa quả, hiển nhiên là đang đợi họ đến.
Tài xế cầm lấy hết lễ vật, đặt lên bàn, đứng ở bên cạnh ông cụ cùng Tam tiểu thư một cách ngay ngắn.
Chuyện này còn mang theo lái xe đến, hẳn là một đại gia đình.
Ông Lương ánh mắt tối sầm lại, miệng im bặt.