Yêu Lại Từ Đầu - Cố Tư - Trì Uyên (Full) - Chương 853
Truyện hay tương tự: Link đọc: Cô vợ bất đắc dĩ của Lăng Thiếu
Bạn có thể góp chút kinh phí cho nhóm dịch truyện và vào nhóm đọc đến FULL theo link bên dưới.
(Link vào nhóm nhayhȯ đọc đến >1300 chương)
Chương 853: Rắc cơm chó (*)
(*) Cơm chó: Thuật ngữ giới trẻ chỉ cảnh thân mật của cặp đôi trước mặt những người độc thân.
Lúc trở về phòng, Tần Niên đang khoanh chân ngồi trên sô pha, ăn mì gói.
Hứa Thanh Du sửng sốt, “Buổi trưa cậu ăn cái này à.”
Tần Niên có chút lười biếng, “Minh cũng không muốn động đậy, không biết ăn cái gì, đây là tiện nhất.”
Hứa Thanh Du cảm thấy có chút áy náy, “Vừa rồi mình ở trước mặt Tống Kình Vũ, nghe điện thoại có chút không tiện. Nếu biết cậu thế này mình đã mang về một ít đồ mang đi.”
Tần Niên không quan tâm lắm, xua tay, “Không sao, mình thực sự không có hứng ăn. Gọi đồ ăn ở khách sạn rất tiện, bởi vì tôi đột nhiên muốn ăn cái này.”
Tần Niên cắn miếng mì cuối cùng, sau đó nhấp một ngụm canh, đặt ly mì ăn liền sang một bên.
Cô vừa lau miệng vừa nhìn Hứa Thanh Du, “Hôm nay cậu nói chuyện với Tống Kình Vũ thế nào? Anh ta có giới thiệu cho cậu những dự án đầu tư bùng nổ nào không?”
Hứa Thanh Du bật cười, thế nào là dự án đầu tư bùng nổ?
Cô cố gắng nhớ lại những dự án đầu tư mà Tống Kình Vũ đã nói với mình, vốn dĩ cô muốn rút ra hai chữ chuyên nghiệp, nhưng suy nghĩ hồi lâu lại không nói được lời nào.
Hứa Thanh Du rốt cục xoay người ngồi ở trên sô pha, “Anh ấy có giới thiệu cho mình một vài dự án, tôi để anh ấy xem xét, dù sao, tôi tin tưởng anh ấy.”
Tần Niên cười nghiêng người, “Cậu định đầu tư bao nhiêu? Dự án có đảm bảo không? Nếu bảo đảm, mình có thể nói chuyện với gia đình, góp vốn với cậu được không?”
Hứa Thanh Du nhìn Tần Niên, “Muốn thì đương nhiên có thể, nhưng mình vẫn phải nói rõ với cậu trước, đầu tư vào chuyện này cũng không có gì đảm bảo cả, lỡ như lại thua, cậu đừng trách mình nhé. ”
Tần Niên cười gằn, “Mình biết, mình biết, nhưng mình tin cậu, và cậu cũng tin Tống Kình Vũ.”
Cô tựa đầu vào vai Hứa Thanh Du, “Chỉ là mình không có nhiều tiền như vậy.”
Hứa Thanh Du nói: “mình cũng vậy, gộp tiền của chúng ta lại với nhau là được rồi.”
Tần Niên ôm lấy cánh tay Hứa Thanh Du, “Nguyên lai anh thật sự sẽ
Hai người nói chuyện phiếm trên ghế sô pha một lúc, sau đó Tần Niên đề nghị, “Cùng nhau chơi một trò chơi nào.”
Hứa Thanh Du thật sự không muốn chơi, cô có chút buồn ngủ, nhưng nhìn Tần Niên vui vẻ quá nên cô cũng đồng ú.
Tần Niên vừa đăng nhập trò chơi vừa nói, “Gọi cho Ninh Tôn đi, hai người chúng ta nhất định phải thắng ván này.”
Hứa Thanh Du nhìn thời gian, buổi chụp hình của Ninh Tôn đã kết thúc.
Cô ấy nghĩ về điều đó và nói: “Hãy đăng nhập vào trò chơi và xem đã.”
Chờ Hứa Thanh Du đăng nhập xong, mới phát hiện Ninh Tôn không có online.
Cô nghĩ tới Ninh Tôn về nhà hầu như chỉ nhìn điện thoại, hoặc là nằm ở chỗ khác nghỉ ngơi.
Cho nên Hứa Thanh Du nhắn cho Ninh Tôn chỉ có vài chữ: chơi game không?
Ninh Tôn đang tưới hoa ở nhà.
Hứa Thanh Du không có ở nhà, liền đem hết chuyện này giao vào tay anh.
Nhìn thấy tin nhắn của Hứa Thanh Du, Ninh Tôn sững người một lúc, nhưng sau đó không tự chủ được mà nở nụ cười.
Anh tưới hoa xong, quay vào phòng, đăng nhập vào game.
Hứa Thanh Du đợi một lúc, thấy anh lên mạng nên kéo anh vào đội.
Kỳ thật chính cô một chút cũng không hiểu, hiện tại hai người đang hòa giải không thể giải thích được.
Khi chơi trò chơi lần này, Tần Niên cũng không lên tiếng, cả ba người đều tắt micro và rất im lặng.
Cuối cùng thì Ninh Tôn cũng lên tiếng trước, trong game gửi tin nhắn hỏi Hứa Thanh Du buổi tối muốn ăn gì.
Tần Niên quay đầu nhìn Hứa Thanh Du, “Này, anh ấy đang nói chuyện với cậu.”
Hứa Thanh Du tự nhiên nhìn thấy tin nhắn này.
Cô không xem Tần Niên, cô chỉ hỏi: “Anh muốn ăn gì?”
Tần Niên nhún vai, “Mình không biết ở đây có gì, chuyện này tùy hai người.”
Ninh Tôn chắc là không đợi được câu trả lời của Hứa Thanh Du, liền tiếp tục, lại hỏi: “Buổi tối muốn ăn gì?”
Không biết có phải anh nhạy cảm không, Hứa Thanh Du luôn cảm thấy lời nói của Ninh Tôn bây giờ hoàn toàn khác với lời anh nói trước đó.
Thực sự lúc đó rất khó xử.
Hứa Thanh Du suy nghĩ một chút liền trả lời, “Anh quyết định đi, chúng em không biết đồ ăn ở đâu ngon.”
Ninh Tôn không có trả lời cái này, ngược lại đổi ý nói: “Tối nay dẫn mẹ đi cùng. Hai ngày nay mẹ đều nói về em.”
Tại đây có hình ảnh
Ninh Tôn hôm nay nói nhiều, “mẹ nói khá là dài dòng. Anh tưởng em đi hai ngày thì anh sẽ được yên tĩnh hơn, không ngờ mẹ lại lại tiếp quản công việc của em khiến anh đau lỗ tai.”
Hứa Thanh Du hít một hơi, “Vớ vẩn, em là người ít nói.”
Tần Niên bên cạnh thì thào vài lần, đè giọng nói với Hứa Thanh Du nói: “Cậu không nghe thấy sao? anh ấy đang nghĩ đến cậu ở đâu? Đây là bởi vì nhớ cậu.”
Cho dù Tần Niên thấp giọng nói, hai người ngồi cạnh nhau, nên Ninh Tôn ở đằng kia hẳn là đã nghe thấy.
Hứa Thanh Du có chút không kiềm chế được, quay đầu nhìn chằm chằm, “Đừng nói nhảm.”
Tần Niên cười tủm tỉm, “Sao lại xấu hổ, hai người rải cơm chó như thế này trước mặt tôi, giờ vẫn còn xấu hổ.”
Hứa Thanh Du nhỏ giọng phản bác lại, “Mình rắc thức cơn chó ở trước mặt cậu khi nào, mình và anh ấy đang nói chuyện bình thường.”
Đang nói chuyện riêng tư, không có cố ý làm nũng, còn có thể có cơm chó ở đâu?
Tần Niên khẽ khịt mũi, “Cậu là một cái gì cũng không biết, nhưng cũng không trách được cậu, chẳng lẽ các cặp vợ chồng đều là như thế này.”
Tần Niên thở dài một mình nói: “Rõ là hai người không nhận ra, hai người đang trò chuyện ngọt ngào như thế nào.”
Hứa Thanh Du không kiềm chế được sức nóng trên mặt, “Đừng nói nhảm nữa, được rồi, thật sự không có, c chỉ đang tán gẫu bình thường thôi.”
Hai người nói gì, Ninh Tôn bên kia đều nghe được.
Anh dựa vào đầu giường, vừa mới chơi xong một trận liền đặt điện thoại xuống, bất giác nhíu mày.
***