Yêu Lại Từ Đầu - Cố Tư - Trì Uyên (Full) - Chương 875
Truyện hay tương tự: Link đọc: Cô vợ bất đắc dĩ của Lăng Thiếu
Bạn có thể góp chút kinh phí cho nhóm dịch truyện và vào nhóm đọc đến FULL theo link bên dưới.
(Link vào nhóm nhayhȯ đọc đến >1300 chương)
—
Chương 875: Bị phỏng
Ninh Tôn thật ra không có tâm trạng nói chuyện phiếm, chỉ trầm giọng nói: “Bà xã của câu ngủ rồi sao? Làm sao có thời gian nói chuyện phiếm với tôi đây? Không phải ban ngày nói rất bận sao?”
Chương Tự Chi cười tủm tỉm, “Cô ấy vừa mới ngủ say, tôi còn chưa ngủ được, muốn cùng cậu nói chuyện.”
Hắn ta sau đó duỗi lưng, thở ra một hơi thật dài thoải mái rồi nói: “Lúc sáng chúng ta đang nói gì ấy nhỉ.”
Ninh Tôn không muốn tiếp tục cuộc trò chuyện lúc sáng ngày, liền nói: “Giờ này nói tới thì ai mà nhớ, cậu rút cục muốn nói cái gì?”
Chương Tự Chi vui vẻ cười cười, tự nói: “Tôi thì vẫn nhớ, trong ngày chính là nói chuyện cậu cùng trợ lý.”
Giọng nói của anh ta tiếp tục, mang theo chút ý tứ của tin tức Bát Quái, “Tôi vẫn sẽ nói lại thôi, tôi thực sự nghĩ rằng cậu và tiểu trợ lý này rất hợp, A Tôn, tôi cũng không có gì phải giấu giếm, Tiểu Tư đang sống rất tốt, cô ấy và Trì Uyên tình cảm rất tốt, cho nên cậu cũng phải bước tiếp thôi, không thể lãng phí thời gian vào những chuyện trong quá khứ được. ”
Ninh Tôn một lúc sau mới nói: “Tôi cũng không mắc kẹt”
Đây không phải là cái cớ, là sự thật, hắn thật sự đã không còn vướng bận chuyện đó nữa rồi, đã lâu không nghĩ tới Cố Tư.
Trước đây, khi rảnh rỗi, có lúc anh sẽ nghĩ về một số chuyện của quá khứ, sau đó sẽ cảm thấy hơi khó chịu.
Nhưng gần đây thật sự điều này đã biến mất, ngay cả khi anh rảnh rỗi cũng không còn Cố Tư xuất hiện trong đầu anh.
Ninh Tôn hoàn toàn không hiểu lý do của sự thay đổi này, không biết là do chủ quan trong lòng, hay là do tác động của một số yếu tố khách quan từ bên ngoài.
Chính bởi vì anh không thể hiểu được, nên sẽ cáu kỉnh đủ thứ.
Chương Tự Chi thở dài, “Lúc cùng nói về cậu với Trì Uyên và Cố Tư, tôi nhìn ra được Tiểu Tư rất tự trách, luôn cảm thấy mình đang kìm chân cậu, cho nên tôi đấy rất muốn cậu có một cuộc sống mới, tuy rằng tôi chưa gặp trợ lý của cậu, nhưng nếu đó là một cô gái tốt, chúng tôi sẽ chúc phúc cho cậu. Thật sự nên thử một chút. ”
Nói đến câu cuối cùng, giọng điệu Chương Tự Chi nhàn nhạt mỉm cười.
Nhưng Ninh Tôn bên này lại cau mày.
Loại chuyện này làm sao có thể là một câu nói là thử, mức độ nghiêm trọng như thế nào, làm sao có thể có tâm lý thử.
Ninh Tôn im lặng, không biết nên trả lời như thế nào với Chương Tự Chi.
Trong lúc này anh nghe thấy âm thanh ngoài cửa.
Đó là âm thanh của một thứ gì đó rơi xuống đất và vỡ toang, tiếp theo là tiếng kêu vì đau của Hứa Thanh Du.
Ninh Tôn còn chưa kịp nhận ra chuyện gì đang xảy ra, liền ném điện thoại xuống, đứng dậy lao ra khỏi phòng.
Đang đứng trong bếp, Hứa Thanh Du một chân nhấc lên tại chỗ, bên cạnh có một chiếc cốc vỡ, trên mặt đất là một vũng nước.
Ninh Tôn vội vàng đi tới, “Làm sao vậy?”
Hứa Thanh Du quay đầu nhìn Ninh Tôn, vừa định nói thì sắc mặt đỏ bừng, vội vàng quay đầu sang một bên, “Không … không sao.”
Sau đó Ninh Tôn mới nhận ra anh ta chỉ quấn một chiếc khăn tắm quanh eo chứ không hề mặc gì.
Anh cũng có chút xấu hổ, nhưng hiện tại trọng tâm không phải chuyện này, anh nhìn trên mặt đất, “nước nóng?”
Hứa Thanh Du a một tiếng, vẫn quay lưng về phía Ninh Tôn.
Ninh Tôn nhanh chóng đi tới bồn rửa mặt, lấy nước lạnh dội lên chân Hứa Thanh Du.
Tất của cô ấy đã được cởi ra, mu bàn chân của cô ấy đang đỏ hết lên.
Ninh Tôn rửa qua rửa lại mấy lần, cuối cùng nắm tay Hứa Thanh Du bảo cô ra sô pha ngồi xuống. Hứa Thanh Du cúi đầu, sợ hãi nhìn Ninh Tôn.
Kỳ thật Ninh Tôn cũng ngượng, kêu Hứa Thanh Du ngồi xuống rồi nhanh chóng trở về phòng, trước tiên thay quần áo, sau đó trở lại.
Trong nhà có tủ thuốc, đủ các loại thuốc, nhưng lại không có thuốc mỡ trị bỏng. Bộ thuốc cũng do Hứa Thanh Du chuẩn bị, không ngờ cái này thì lại không mua.
Ninh Tôn đi tới tủ lạnh chuẩn bị một túi nước đá, sau đó đưa cho Hứa Thanh Du, ” Chườm lạnh trước, tôi đi mua thuốc.”
Hứa Thanh Du có chút ngượng ngùng, “Không cần, chườm lạnh, chắc không sao đâu.”
Ninh Tôn nhíu mày, “Đừng có không xem trọng, vết bỏng dù lớn hay nhỏ, để lại sẹo thì phiền lắm.”
Ninh Tôn hôm nay tâm tình không tốt, hiện tại nói chuyện với Hứa Thanh Du lại có chút cáu kỉnh, nhìn có chút đáng sợ.
Vì vậy Hứa Thanh Du vội vàng im lặng.
Ninh Tôn gần như môt đường chạy đến tiệm, mua thuốc xong lại chạy về.
Hứa Thanh Du vẫn gác chân ngồi trên ghế sô pha, túi đá rất lạnh, cô đặt lên mu bàn chân để chống lại cơn đau.
Cô không khỏi nhớ tới cái cách vừa rồi Ninh Tôn vội vã quấn khăn tắm ra ngoài. Cảnh tượng này thực sự khiến cô có chút không chịu nổi.
Sau khi Ninh Tôn quay lại, anh vội vàng chạy tới bôi thuốc cho Hứa Thanh Du, anh ngồi xổm trên mặt đất, đặt chân Hứa Thanh Du lên, xoa thuốc trị bỏng từng chút một.
Hứa Thanh Du có chút ngượng ngùng, thật ra chuyện này chính mình làm được, bất quá đâu cần người khác chăm sóc chi li như vậy.
Nhưng dáng vẻ Ninh Tôn rất tập trung, khiến cho suy nghĩ khó xử và cẩn thận của Hứa Thanh Du cũng chỉ có thể nén lại.
Uống thuốc cho Hứa Thanh Du xong, Ninh Tôn xuống bếp thu dọn những chiếc cốc vỡ lau hết vết nước trên sàn nhà.
Hứa Thanh Du nhìn bộ dáng Ninh Tôn đi làm, trong lòng có chút xúc động.
Cô không thể biết được cảm xúc của mình bật lên vào lúc đó, nhưng đột nhiên trái tim cô nhừ được sưởi ấm, và sau đó cô nhúc nhích một chút.
Hứa Thanh Du giống bị phỏng đến ngốc, vội nhắm mắt hít sâu hai hơi.
Ngay cả khi cảm xúc này tan biến ngay lập tức, cô vẫn còn mơ hồ sợ hãi, cô sợ những cảm xúc khó nắm bắt, những cảm xúc khiến cô mất cảnh giác.
Ninh Tôn dọn dẹp phòng bếp xong quay lại nhìn một cái, mu bàn chân Hứa Thanh Du đã đỏ bừng rồi.
Anh thở dài nói: “Về phòng đi. Ngày mai ở nhà nghỉ ngơi đi. Một mình tôi đi chụp cũng không sao.”
Hứa Thanh Du rũ mắt xuống, “Có lẽ ngày mai sẽ ổn.”
Ninh Tôn không nói nhiều, chỉ nắm tay Hứa Thanh Du dẫn cô trở về phòng.