Yêu nghiệt của nữ thần - Hứa Thanh Tân - Chương 11 Tặng bà thêm cái nữa
Chương 11: Tặng bà thêm cái nữa
Tần Hiểu Nhiên giận đến run người, hai mắt đỏ hoe, nước mắt chỉ trực trào ra.
Bản thân cô có thể chịu ấm ức, nhưng không thể để danh tiếng trường trung học Gia Viễn do một tay ông nội cô lập ra bị tổn hại, để ông nội dưới cửu tuyền bị sỉ nhục.
“Trước hết, tôi giải thích với mọi người một chút, tôi là hiệu trưởng của trường, không hề đảm nhận bất cứ nhiệm vụ giảng dạy nào, hơn nữa đây cũng là trang phục công sở bình thường của phụ nữ ở nơi làm việc, tôi không nghĩ là có vấn dề gì. Nếu mọi người có gì thắc mắc, có thể lên sở Khoa học và Giáo Dục Đông Giang để khiếu nại”.
“Thứ hai, chức vụ hiệu trưởng của tôi đã được Sở Khoa học và Giáo dục thành phố Đông Giang đánh giá, kết quả đánh giá của tôi trong hai năm làm hiệu trưởng đều rất xuất sắc, đứng đầu trong số các trường học ở thành phố Đông Giang! Nếu không tin, mọi người có thể đăng nhập vào trang web liên quan của Sở Khoa học và Giáo dục thành phố Đông Giang để kiểm tra, những nội dung này đêu được công bố”.
Người phụ nữ trung niên cười khay nói: “Này, nói mà nghe còn hay hơn cả hát nữa. Cái
gì mà đánh giá với không đánh giá, ai mà biết liệu có phải bố cô chống lưng cho cô hay không. Nếu không thì ở Đông Giang này có nhiều hiệu trưởng như thế, liệu tiểu nha đầu vắt mũi chưa sạch như cô cũng có thể hàng năm xếp thứ nhất? Không lẽ những hiệu trưởng khác đều vô dụng, không có lấy một người ưu tú hơn cô sao?”
Vừa nói chuyện, người phụ nữ trung niên vừa hung hãn tiến về phía Tân Hiểu Nhiên. Một bên nói một bên giơ tay chỉ chỉ trỏ trỏ về phía cô, ngón tay gần như chọc vào mặt Tần Hiểu Nhiên.
Miệng bà ta há to, nước bọt bắn tung tóe, bay về phía cô.
Tần Hiểu Nhiên tức giận đến run người.
Là hiệu trưởng của một trường học, xét về phương diện quản lý giáo dục ở trường thì cô thực sự rất có năng lực.
Tỉ lệ tốt nghiệp của trường Trung học Gia Viễn luôn đứng top đầu.
Nhưng đối diện với loại người vô lại thế này thì cô thật sự không biết nên làm thế nào để xử lý.
Báo cảnh sát có thể giải quyết được vấn
đề trước mắt, nhưng những người này thoạt nhìn là biết họ là kiểu người khó đối phó.
Cho dù lần này bên cảnh sát có giải quyết được sự việc, thì cũng không thể ngăn cản được họ những lần sau đến gây rắc rối.
Điều này không chỉ ảnh hưởng đến việc dạy học thường ngày mà còn đem lại tiếng xấu cho trường học.
Liếc mắt nhìn sang chỗ khác, vài nhân viên bảo vệ của trường vậy mà vẫn bình thản nghịch điện thoại, không hề có ý định ra ngoài để ổn định trật tự.
Thậm chí vị trưởng đội bảo vệ đáng ghét kia còn như khán giả đứng giữa đám đông xem náo nhiệt.
Trong khoảnh khắc đó, sự bất lực tột cùng đang bao quanh Tần Hiểu Nhiên
Ông nội ơi, cháu xin lỗi, Nhiên Nhi đã làm ông thất vọng rồi!
Nước mắt cô lặng lẽ rơi, lăn trên đôi gò má trắng trẻo
Lúc này, một giọng nói lạnh lùng truyền tới
“Nếu như bà không muốn chết, thì tôi khuyên bà tốt nhất nên quỳ xuống xỉn lỗi cô ấy!”
Tuy âm thanh không lớn, nhưng mọi người có mặt ở đó đều có thể nghe rõ từng câu từng chữ
Mọi người đều cảm thấy ớn lạnh, hướng mắt về phía vọng ra âm thanh. Hứa Thanh Tân từ trong đám đông rảo bước tiến tới.
Trong đám đông, mọi người trong vô thức nhường chỗ cho anh, mọi người vốn đang tụ tập đông đúc để xem náo nhiệt giờ lại tự động tách ra một lối đi.
Tần Hiểu Nhiên nghe thấy mà tỉm như hụt đi một nhịp, đợi cô nhìn rõ Hứa Thanh Tân, trong lòng cô liền cảm thấy buồn bực.
Anh đến thì cũng có thể làm được gì chứ!
Người phụ nữ trung niên lên tiếng bằng giọng nói hết sức cao ngạo: “Cậu là ai? Liên quan gì đến cậu!”
Hứa Thanh Tân đến đứng cạnh Tân Hiểu Nhiên, đưa tay lau nước mắt cho cô, một tay đặt vào eo cô, lớn tiếng nói: “Tôi là chồng của cô ây, muốn ức hiếp vợ tôi? Bà cũng phải hỏi xem tôi có đồng ý hay không đã!”
Tần Hiểu Nhiên chỉ cảm thấy như có dòng điện chạy qua eo cô.
Mặc dù haỉ người đã kết hôn hơn hai năm,
nhưng ngay cả vào đêm động phòng cả hai cũng chưa từng có hành động thân thiết thế này.
Đêm hôm đó, Hứa Thanh Tân đã nằm trên sàn cả đêm, đến tận bây giờ vẫn thế.
Trong lòng Tan Hiểu Nhiên bỗng cảm thấy ấm áp, đây là lần đầu tiên cô thấy Hứa Thanh Tân lên tiếng một cách tự nhiên như vậy, hơn nữa còn là lên tiếng vì để bảo vệ cô.
Hứa Thanh Tân, một người từng yếu đuối và vô dụng như anh cuối cùng cũng thay đổi rồi sao?
Chỉ là thật đáng tiếc, muộn mất rồi!
Cho dù là thế nào đi nữa, đã ngoại tình thì cô tuyệt đối sẽ không bao giờ tha thứ.
Cho dù anh có thay đổi thế nào đi nữa!
Một lần bất trung, thì cả đời không chung thủy.
Hơn nữa vừa lên tiếng là đã đe dọa đối phương, lại còn nhắc đến cái chết, bắt người ta quỳ xuống.
Sao có thể cơ chứ, người ta đâu phải là cháu anh!
Thực sự là quá trẻ con rồi
Phế vật chính là phế vật xử lý mọi chuyện cũng theo cách phế vật như vậy!
Thật là lố bịch!
Nghĩ đến đây, Tân Hiểu Nhiên hất tay Hứa Thanh Tân ra, ánh mắt chứa đầy sự lạnh lùng.
Hứa Thanh Tân cũng không thấy xấu hổ, thu tay lại, mắt nhìn chằm chằm vào những người đến gây rối.
Người phụ nữ áo đỏ đối mặt với đôi mắt sắc bén của Hứa Thanh Tân, trong lòng cảm thấy sợ hãi.
Ánh mắt anh đáng sợ như hổ báo, hung dữ như đại bàng.
Trong một khoảnh khắc, người phụ nữ áo đỏ cảm thấy trong lòng thực sự có cảm giác sợ hãi.
Nhưng khi nghĩ đến việc sau lưng mình có đến hơn mười tên trợ thủ, người phụ nữ áo đỏ liền ra vẻ không sợ, khỉnh thường nói: “Hừ, cậu nghĩ mình là aỉ cơ chứ, còn phải có sự đồng ý của cậu? Bà đây sống một đời, mà còn phải.”.
Lời còn chưa dứt, người phụ nữ áo đỏ cảm thấy trước mắt lóe lên một tỉa lóe sáng, sau đó là một tiếng Irbụp” và có cảm giác nhức nhối từ trên mặt truyền đến.
Đây chính là “món quà” từ Hứa Thanh Tân
Nhìn thấy hành động này của Hứa Thanh Tân, mọi người có mặt ở đó đều được một phen kinh ngạc.
Đây là hành động ngu ngốc gì vậy chứ
Đối phương có đến tận hơn mười người, chỉ nhìn một cái là biết không nên động tới
Tên nhóc này lấy đây ra dũng khí lấy một chọi mười như thế cơ chứ!
Tần Hiểu Nhiên cũng bị làm cho kinh ngạc, tiếp sau đó là cảm giác thất vọng
Anh ta điên rồi!
Họ nhiều người như vậy, thế mà anh ta dám ra tay trước?
Đây là thể loại ngu ngốc gì vậy chứ!
Bây giờ đều đã là thời đại nào rồi? Thế mà vẫn muốn dùng bạo lực để giải quyết vấn dề
Hơn nữa bạo lực có thể gỉảỉ quyết được vấn đề sao? Sao anh ta không dùng não suy nghĩ một chút!
Quả nhiên là ấu trĩ đến nực cười.
Ngoài việc tự gây rắc rối cho bản thân, thực sự không thể nghĩ ra được tên phế vật này còn có thể có tác dụng gì
Mặc dù trong lòng đang oán trách, nhưng Tần Hiểu Nhiên vẫn nhanh chóng gọi điện thoại báo cảnh sát
Chắc chắn là không thể hi vọng gì vào vài tên bảo vệ kia rồi.
Hi vọng lát nữa Hứa Thanh Tân có thề chạy nhanh hơn chút
Người phụ nữ áo đỏ bị Hứa Thanh Tân tát một cáỉ mà choáng váng đầu óc
Bà ta trợn mắt lên, khó tin nhìn Hứa Thanh Tân: “Mày., .mày vậy mà dám đánh bà đây!”
“Sao nào? Rất kì lạ sao? Tặng cho bà thêm một cái nữa, đề bà bình tĩnh lại nhé”.
Hứa Thanh Tân bình tĩnh nói, rồi làm y như thế.
“Bụp” lại thêm một cái tát nữa
Người phụ nữ mặc đồ màu đỏ bị tát cho quay hai vòng rồi ngã về phía sau
Hứa Thanh Tân mặt đầy lạnh lùng nói: “Thấy thế nào, có cần phải xác thực lại thêm lần nữa không, nếu miệng bà mà còn nói ra những từ không sạch sẽ, tôi cũng không ngại ra tay giúp bà đâu”.
Bà ta ôm lâỳ khuôn mặt sưng tây rồi đứng
dậy, hung tợn nhìn Hứa Thanh Tân, nhưng lại không dám xông tới gây sự
“Trần Đại Cương, mắt ông mù rồi sao, vậy mà không thấy vợ mình bị người ta đánh sao”. Người phụ nữ tức giận hét về phía chồng mình.
Trần Đại Cương không hề để ý đến vợ mình, ngược lại còn nhìn về phía Hứa Thanh Tân nở nụ cười
Cung kính dùng giọng đỉệu nịnh nọt nói: “Ngài… ngài là Hứa Thanh Tân, Hứa Gia đúng không?”
Những tên đàn ông đứng cạnh ông ta cùng đều cùng có một thái độ như vậy
Không còn ai để ý đến vợ của Trần Đại Cương, người phụ nữ có gương mặt sưng tây như đầu heo.